Ring ring
Chồng Già Vợ Trẻ

Chồng Già Vợ Trẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322192

Bình chọn: 10.00/10/219 lượt.

đều hối thúc anh cưới vợ, Tô Y Đường đang tìm thời gian thích hợp cầu hôn với Triệu Hân Kiệt.

Em trai anh Tô Y Hàng nhỏ hơn anh mười tuổi vừa tốt nghiệp ra từ sở nghiên cứu, không muốn vào xí nghiệp Tô gia hay công ty kiến trúc làm việc, đang ở tuổi trẻ hăng hái, xông thẳng vào văn phòng chất vấn anh: "Anh, anh yêu Triệu Hân Kiệt sao?"

Tô Y Đường trầm mặc, anh không thể xác định được mình có yêu hay không yêu Triệu Hân Kiệt, anh chỉ cảm thấy Triệu Hân Kiệt rất thích hợp với anh, cô ấy độc lập, chính chắn, quyết đoán và đã lên kế hoạch với anh, hai người kết hôn sẽ có cuộc sống và sự nghiệp tốt đẹp.

"Anh, anh kết hôn thì nhất định phải lấy người mình yêu, nếu không anh sẽ hối hận!" Tô Y hàng cảm thấy anh trai của anh căn bản là người cố chấp, anh ta nói chuyện với Tô Y Đường thấy không có kết quả, đá cửa rời đi.

Tô Y Đường trầm tư và ngẩn người nửa giờ, hiếm thấy anh tan sở đúng giờ, anh đi tới cửa hàng trang sức chọn một chiếc nhẫn kim cương, anh hẹn gặp Triệu Hân Kiệt vào thứ bảy và cầu hôn với cô.

Cuộc sống vốn không phải như vậy, không phải ai cũng có sự nhiệt tình trong tình yêu, không phải ai cũng gặp được người thích hợp để đi vào trái tim, anh từng nghĩ rằng Bành Trân Trân sẽ là vợ của anh trong cuộc đời này, anh yêu cô, bao dung cô thậm chí còn dung túng cô, lúc trước cảm thấy mình có được một tình yêu sâu sắc cuối cùng thì chỉ còn lại chán nản vô tận, anh không còn đủ sức để yêu đương mãnh liệt như vậy thêm lần nữa.

Kết hôn với Triệu Hân Kiệt sẽ là lựa chọn sáng suốt, cả hai cùng nhau phấn đấu vì gia đình và sự nghiệp, sinh một đứa bé để nuôi, bình bình thản thản mà trải qua cả đời, như vậy là đủ rồi.

Vào buổi trưa thứ bảy, Tô Y Đường và Triệu Hân Kiệt cùng nhau ăn cơm ở nhà hàng mà hai người gặp mặt lần đầu tiên, hai người đều có tham vọng trong sự nghiệp, quá ít thời gian, nên không ai nguyện ý tốn thời gian vào việc hẹn hò, ở tuổi của bọn họ, đàn ông và phụ nữ kết giao không cần quá nhiều hình thức.

Và lần này cũng giống với trước kia, hai người hầu như không nói chuyện với nhau, Triệu Hân Kiệt là nhân viên kế toán cao cấp khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh và có chút nghiêm túc, không thích nói chuyện, làm việc có nề nếp, cô dùng cơm vẫn giống như mấy lần trước, cắt bít tết rất đều, từng miếng gọn gàng, rất tao nhã để vào trong miệng ăn.

Tô Y Đường trước sau như một trầm mặc dùng cơm, trong túi cũng đã có sẵn chiếc nhẫn kim cương để cầu hôn, chiếc nhẫn rất thích hợp với địa vị và thân phận bây giờ của họ , không khoa trương, cũng không nhỏ quá, anh tin tưởng Triệu Hân Kiệt sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh, cầu hôn chẳng qua chỉ là hình thức, hai người đều bận rộn, qua vài lần gặp mặt thì cũng chứng tỏ cả hai quyết định tiến tới hôn nhân.

Triệu Hân Kiệt là người bỏ dao nĩa xuống trước, trên dĩa còn lưu lại một phần ba bít tết, cô ấy là một người tự kiểm soát mạnh mẽ, yêu cầu rất cao về dáng người, tiết chế rất tốt.

Tô Y Đường ăn xong phần bít tết của mình, anh đem chiếc nhẫn từ trong bóp tiền lấy ra, từ từ giơ cánh tay lên.

"Y Đường, thì ra là anh đang ở trong này!" Đột nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim, lớn tiếng cắt ngang hành động của Tô Y Đường, mà còn làm ảnh hưởng đến không khí ăn uống của toàn bộ người đang ở nhà hàng cao cấp này.

Tô Y Đường giật mình nhìn người đang dùng sức cầm cổ tay của anh, ngạc nhiên trong mắt chưa kịp tản ra, chân mày lại chậm rãi nhíu lại. " Tại sao con lại trở về?"

"Y Đường, anh đã hứa với em không gặp gỡ người con gái khác, chẳng lẽ anh không thương em?" Lâm Nguyệt Nha vừa xuống máy bay liền liều mình chạy tới nhìn qua có vài phần chật vật, tóc tự nhiên rối loạn, làm cô tăng thêm vài phần chật vật giống như người 'bị chồng ruồng bỏ'.

"Anh đã có em, không thể chỉ có một mình em được sao? Em tuổi trẻ xinh đẹp còn chưa đủ sao? anh còn muốn lợi dụng năng lực xuất chúng của cô ấy nữa, anh hơi quá đáng!" Lâm Nguyệt Nha không có ý định hạ thấp giọng, muốn cho mọi người trong nhà hàng đều nghe thấy tiết mục trình diễn của cô.

"Nguyệt Nha!" Tô Y Đường kinh ngạc, bất ngờ, mê man, cảm xúc biến hóa thật nhanh, anh không biết tại sao cô lại trở về vào lúc này, càng không hiểu đang yên lành sao cô lại chạy đến đây náo loạn.

Anh đứng dậy cầm tay Lâm Nguyệt Nha, "Thực xin lỗi, buổi tối tôi sẽ gọi điện thoại cho em." Tô Y Đường thành thật xin lỗi Triệu Hân Kiệt, sau đó kéo Lâm Nguyệt Nha đang khóc lóc giãy dụa không ngừng rời khỏi nhà hàng.

Triệu Hân Kiệt nắm bàn tay lại thật chặt, cố gắng không biểu lộ cảm xúc bi thương ra ngoài.

Tô Y Đường nhét Tô Nguyệt Nha vào xe rất thô lỗ, dùng sức đóng mạnh cửa xe, vòng qua xe ngồi vào vị trí lái xe, nhìn Lâm Nguyệt Nha đang cúi đầu rồi rống to: "Lâm Nguyệt Nha, con nên có lý do chính đáng để giải thích chuyện này, nếu không hôm nay...." Tô Y Đường còn đang khiển trách chưa hết câu, bởi vì anh nhìn thấy từng giọt từng giọt nước mắt, trên mặt Lâm Nguyệt Nha đang rơi xuống, rớt lên mu bàn tay đang để trên đùi của cô.

"Làm sao vậy, không thoải mái sao, có chỗ nào không khỏe hả?" Tô Y Đường lập tức quên mất mình đang muốn dạ