
chưa từng xa nhau? ”. Bà Ngôn hỏi. “Hắn, hắn có phải là đã có vợ rồi, cho nên con không dám nói với mẹ, con nói mẹ nghe xem. ” khuôn mặt bà kinh hãi nhưng cố chấn tĩnh lại nhìn đứa con gái đã dối gạt bà.
Ngôn Hải Lam lắc lắc đầu, cảm giác được mẹ cô cùng lúc thả lỏng người thở một hơi.
“Còn tốt ! không phải thì tốt ! ” bà xoa xoa ngực mình. “Cho nên, con và hắn thực ra là chuyện gì ? ”
“Khuất Căng ! ” Ngôn Hải Lam im lặng một lúc, khàn giọng đáp.
“Tụi con mấy năm nay vẫn liên lạc thường xuyên hay vẫn qua lại với nhau? ” bà nôn nóng hỏi.
Ngôn Hải Lam lắc lắc đầu.
“Vậy thực ra là chuyện như thế nào ? Tụi con tại sao lại hợp lại với nhau, hắn đã kết hôn rồi à ? Biết sự tồn tại của Baby chưa ? Con còn yêu hắn không ? Hắn đâu, con vừa nói thời gian hắn đợi con chỉ còn lại 4 giờ, chuyện này lại là sao ?” mẹ Ngôn gấp rút hỏi.
Ngôn Hải Lam tâm trạng hỗn loạn, không biết làm sao trả lời câu hỏi liên tục và những vấn đề không ngừng phát sinh của mẹ Ngôn.
“Hải Lam ! con nói mẹ nghe, đừng có im lặng không lời nữa ! ” bà nóng hết ruột gan
“Mẹ …..”
“Ờ ? ”
“Nếu như biết rõ anh ta là một công tử đào hoa, đối với tình yêu lại không chung thủy, nhưng mà vì Baby, con có phải là nên cho anh ta một cơ hội không ? ”. Cho anh thêm một cơ hội để tổn thương bản thân lần nữa?
Kha !
Bây giờ đã là nửa đêm - 12 giờ đúng, kim giây không tiếng không lời lướt qua 12 giờ, tiến thêm một số nữa thôi, là một ngày mới lại bắt đầu.
Khuất Căng im lặng ngồi trên sô pha trong phòng khách, mắt không đổi hướng nhìn chiếc di động để trên bàn trà, nó giống như là bị hỏng rồi, 3 ngày liền không hề reng lên lần nào.
Cũng có thể nó hỏng thật rồi, anh chịu không nổi phải nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại biết rất rõ di động không bị hỏng, hỏng đây chính là lòng nhẫn nại của anh.
Anh đã chịu đựng đủ sự chờ đợi rồi, và cũng chịu đủ phiền muộn và nhớ nhung khi không thấy được cô, không nghe được giọng của cô, anh đã tôn trọng cô, đã cho cô chọn lựa, nếu như đây là lựa chọn cuối cùng của cô, vậy tiếp theo sau anh không cần phải do dự nên làm gì nữa.
Thời hạn 3 ngày đã đến, anh cần bắt đầu tiến công rồi.
Cầm di động trên bàn lên, anh quyết định bấm số gọi về New York.
“Jeff ! là tôi ! ” anh trầm giọng nói. “có một việc — ”
“Khuất Căng ? Tôi đang định gọi điện cho anh đây . ” giọng của Jeff có chút khẩn cấp không thể chờ được.
A lơ đãng một lúc, nhanh chóng hỏi:“Có phải là đã điều tra được gì rồi không ? ”
“Phải ! Tấm hình mà anh gởi qua có hiệu quả rồi đó, người làm trong khách sạn nhìn thấy người con gái trong hình, liền có biểu hiện nhớ ra cô ta”. Jeff phấn khởi nói.
“Thật không ? họ đã nói gì ? họ có nhớ ra tôi không ? ” Khuất Căng ngăn không được kích động, nắm chặt lấy điện thoại.
“Không ! Họ không nhớ anh, nhưng đối với những việc của cô gái của anh thì nhớ rất rõ ”
“Họ đã nói những gì ? Mau nói tôi nghe đi ! ” anh khẩn thiết nói.
“Họ nói cô gái của anh tên là Betsy, là sinh vật nhỏ bé rất kiên cường, dũng cảm lại rất tội nghiệp. ”
Betsy ? đó là tên tiếng anh của cô sao ?
“Họ nói sau khi bạn trai cô ta để lại tờ giấy nói cô ta đợi anh quay lại, thì biệt vô âm tín một đi không về, nhưng cô gái vẫn tin rằng bạn trai mình sẽ quay lại, cho nên kiên quyết ở gần khách sạn đợi đúng 1 năm. ”
Khuất Căng kinh ngạc đến cứng cả người. Đúng 1 năm ?
“Còn nữa ! cô ta lúc đầu ở trong khách sạn, nhưng sau đó do tiền trên người càng lúc càng ít đi, nên đã dọn ra ngoài, nên do vậy, cô ta hằng ngày vẫn đến quần tiếp tân của khách sạn hỏi có ai nhắn gì cho cô không, bất luận là trời tốt, trời mưa, gió lớn hay tuyết rơi cũng vậy, mọi người đều bị rung động trước nghị lực kiên cường của cô. ”
Khuất Căng nắm chặt nắm đấm tay. Bất luận trời tốt, trời mưa, gió lớn hay tuyết rơi ?
“Họ nói mọi người đã khuyên cô nên từ bỏ đi, nhưng cô vẫn gật đầu cười nói vâng, nhưng ngày hôm sau lại đúng giờ xuất hiện. ” Jeff chậm rãi tiếp tục nói : “Có một lần quầy tiếp tân của khách sạn tức giận sự ngu muội của cô, đã nói dối là bạn trai cô có gọi điện đến, khi biết được cô vẫn đang đợi anh, liền cười lớn chỉ trích cô là đứa ngu ngốc. Anh đoán thử xem sau khi nghe xong cô ta phản ứng thế nào ? ”
Khuất Căng nói không ra lời đáp lại anh.
“Cô ta cười lên nói anh gạt tôi, sau đó quay người bỏ đi, hôm sau lại xuất hiện với đôi mắt sưng đỏ, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười kiên cường, tiếp tục sự chờ đợi vô hạn của cô. ” Jeff dường như không hy vọng lời đáp của anh, thở dài công bố đáp án. “Khuất Căng ! anh còn đó không ? ”
Khuất Căng gật đầu, muốn biết bản thân đúng là đáng chết tới đâu, anh không hoài nghi người bạn trai đáng chết của cô là người khác, do nếu như cái kẻ đáng chết đó không phải là anh, Jeff sẽ không nói “cô gái của anh ”, như vậy là lãng phí thời gian trên việc không liên quan đến anh.
Hải Lam đã từng một thân một mình trên nước Mỹ đợi anh đến 1 năm ?
Không phải 1 tuần hay 1 tháng, mà là 1 năm !
Trời ạ ! anh ruốt cuộc đã làm gì đối với cô, mà cô lại một mình trãi qua đằng đẳng 1 năm trong sự chờ đợi như vậy