
ụ nữ này như thế.
Bọn họ thấy cô một mình rời đi nhà hàng, liền theo đuôi mà đến, hừ, hôm nay hắn muốn hưởng thụ thật tốt!
Hắn vừa nghĩ vừa kéo váy Đường Ngọc ra, một tay cởi vớ da của cô ra. . . .
Đang lúc ấy thì, chỉ nghe một tiếng "tách tách", ánh sáng vụt sáng qua, bốn người đàn ông đều rất sững sờ, cứng đờ ngẩng đầu nhìn hướng nguồn sáng, chỉ thấy một người đàn ông đứng ở đối diện, cầm điện thoại di động chụp hình bọn họ.
Trong lúc nhất thời, bốn người đàn ông đều hoảng loạn.
"Mẹ nó, mày chán sống, lại dám phá hư chuyện tốt của lão tử !" Nói xong, người đàn ông kia kéo quần, muốn chạy tới đoạt điện thoại di động.
Ngô Hạo Thiên bình tĩnh chậm rãi mở miệng: "Mày qua đây, tao liền gửi tấm hình này cho người bạn làm cảnh sát, không tin, mày có thể thử xem."
Người đàn ông kia suy nghĩ một chút, vẫn không có qua, "Mày muốn như thế nào?"
"Thả cô ấy."
"Không thể nào! Cô ta thiếu tiền bọn tao."
"Tao trả."
Lúc này, ngay cả Đường Ngọc còn nằm dưới đất cũng giật nảy mình, nghe thanh âm hình như là người đàn ông ác liệt đó, cô ôm bả vai của mình đứng dậy nhìn, quả nhiên là anh ta!
"Mày biết cô ta thiếu bọn tao bao nhiêu tiền không?"
Ngô Hạo Thiên không có hứng thú, từ trong túi móc danh thiếp ra, đưa cho người đàn ông nói chuyện, "Vô luận bao nhiêu tiền, tao cũng trả, ngày mai mày đến tìm tao."
Người đàn ông kia nhận lấy danh thiếp xem, trừng lớn cặp mắt.
Tập đoàn Ngô thị, Ngô Hạo Thiên.
Trên danh thiếp không có viết chức vị của Ngô Hạo Thiên, nhưng mà nếu anh ta họ Ngô, địa vị ở tập đoàn Ngô thị, khẳng định không giống bình thường.
Người đàn ông kia hơi suy tư, cúi đầu nhìn qua nhìn Đường Ngọc trên đất, "Được, chúng ta đi."
***
Chuyện giải quyết dễ dàng hơn Ngô Hạo Thiên nghĩ, anh cười lạnh nhìn bốn người đàn ông kia rời đi, lúc này mới nhìn về phía Đường Ngọc mặt vẫn lạnh nhạt.
Thật ra thì, ngay từ lúc người đàn ông kia hôn cô, Ngô Hạo Thiên cũng đã núp ở chung quanh bọn họ, anh thậm chí nghe rõ đối thoại của bọn họ; chẳng biết tại sao, anh muốn xem cô gái gọi Đường Đường này, rốt cuộc sẽ có phản ứng gì.
Bây giờ nhìn lại, vở kịch quả rất đặc sắc, mặc dù bị người đè ở phía dưới, Đường Đường vẫn không khóc lóc như ở hộp đêm đêm đó; cô an tĩnh giống như là một con búp bê, cô không khóc không làm khó, ngược lại khiến anh nhăn mày.
Trong lòng cô gái này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Ngày đó cũng chỉ là vài ba lời, cô liền bị mình chọc giận, hiện tại gặp phải cảnh tượng cường bạo này, cô lại không khóc, quả nhiên là lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển.
Chính Ngô Hạo Thiên cũng không có phát giác, anh đối mặt ánh mắt lạnh như băng của Đường Ngọc lúc này, chợt nhu hòa xuống, "Cần tôi đỡ cô đứng lên không?"
Nhưng lời nói nhẹ nhàng của anh, lại đổi lấy khinh thường hừ lạnh, "Không cần, tự tôi có thể."
Đường Ngọc khoác y phục rách nát, run rẩy đứng lên, bởi vì chân trật khớp rồi, cô thiếu chút nữa ngã xuống lần nữa, Ngô Hạo Thiên nhanh tay lẹ mắt muốn đỡ cô, lại bị cô đánh một cái.
Cô nói: "Hôm nay cám ơn anh, nhưng ba chục triệu kia tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp."
Chỉ có một động tác đẩy ra của Đường Ngọc và một câu "cảm ơn" lạnh lùng, liền dễ dàng khơi lên tức giận trong lòng Ngô Hạo Thiên, rừng rực lửa giận khiến anh không còn tỉnh táo, khiến anh quên cô gái trước mắt, vừa rồi thiếu chút bị người ta cường bạo.
"Tiểu thư Đường Đường, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi không phải giúp cô, tôi chỉ dùng ba chục triệu mua cô." Tiếng nói vừa dứt, không đợi Đường Ngọc hiểu được lời này của anh là có ý gì, Ngô Hạo Thiên đã nắm lấy cổ tay của cô, kéo một cái, đè cô ở trên một cây đại thụ gần đó.
"Anh. . . . anh muốn làm gì!" Đường Ngọc thét chói tai, nhấc chân lên trước đá một cái, đá vào không trung, liền bị Ngô Hạo Thiên dùng sức kéo, vòng chân cô qua bên hông của anh, đang lúc lôi kéo, một cái tay khác của Ngô Hạo Thiên nâng cánh tay của cô lên đỉnh đầu, anh đè chặt lên người mềm mại của Đường Ngọc, đè cô trên cây khô.
"Bây giờ em là người của tôi. . . ." Ngô Hạo Thiên nở nụ cười tà ác, "Em nói, một người đàn ông đè một người phụ nữ, có thể làm gì?"
Đường Ngọc không còn thét chói tai, trừng mắt người đàn ông vô lại, đã dùng hết hơi sức cả người, cọ cọ thân thể qua lại giữa anh và cây khô.
Ánh mắt Ngô Hạo Thiên chợt buồn bã, hô hấp gấp gáp, cả giọng nói cũng khàn khàn: "Không nên lộn xộn. . . ."
"Anh thả tôi ra, thả tôi ra. . . ." Đường Ngọc làm sao chịu nghe khuyến cáo của anh? Cô động vòng eo, muốn chạy trốn từ trong tay anh.
"Cô gái này, vĩnh viễn không biết điều. . . ." Ngô Hạo Thiên nói không ra là mình thật bị chọc giận,hay là bị người kia mài tê dại, khiến anh không khống chế được tình dục của mình, trong phút chốc, anh chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, sau một khắc, bờ môi của anh đã không sai lệch hôn vào trên môi đỏ mọng của Đường Ngọc.
Một khi đụng chạm xúc cảm mềm mại, sẽ không thể dừng lại được nữa, Ngô Hạo Thiên không còn kịp suy tư mình đang làm gì, anh chỉ muốn chiếm đoạt sự mềm mại giờ khắc này.
Trong lúc nhất thời Đường Ngọc cũng quên kêu lên, ngơ ngác sững sờ ở tại chỗ, không gi