
ất thời chôn xuống một hạt giống hoài nghi.
"Nhất thời hứng trí
nên tới đó, rồi có chuyện." Tần Nghị thuật lại chi tiết. Khi ấy nhất thời
tâm trí nhiệt huyết dâng trào liền làm tới. Hiện tại, hắn không thể không tán
thưởng chính mình lúc đó lại linh hoạt nhanh trí biểu hiện hoàn mỹ như vậy.
"Không phải ! Quan
hệ của hai người sẽ khiến công chúng có cái nhìn khác, một đại tổng tài như anh
không thể ngu xuẩn tự phá hủy hình tượng như thế." Triệu Tranh nghi hoặc
nói, "Hơn nữa --- Có vẻ như có người nhận thức được đây là anh."
Hảo hảo ! Tần Nghị nói
thầm trong lòng. "Vậy bọn họ có tra ra thân phận Kỳ Kỳ không?"
"Tạm thời thì chưa.
Hình ảnh nhị tỷ ở truyền thông rất ít, tin tức của tỷ ấy vốn cực kỳ kín, ảnh
chụp lại càng không. Muốn biết rõ, chỉ có thể đối chiếu với ảnh đã có."
Triệu Tranh nói xong trong lòng càng nghi hoặc. Kết luận đang dần dần hình
thành trong bụng.
"Như vậy à!"
giọng điệu phấn chấn của Tần Nghị đã có chút thất vọng. Hắn lo lắng, liệu có
nên phát tán ảnh chụp Kỳ Kỳ ra ngoài ? Mặc kệ là tivi hay internet, chỉ cần để
hình ảnh cô lộ ra ngoài là được.
Có gì không ổn ? Triệu
Tranh biết hắn không phải là kẻ tầm thường, hình như có chút manh mối. Tiến đến
bên cạnh hắn, nghe giọng cười xấu xa của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Nhị tỷ phu
--------------- không phải ! Tần đại ca, là anh cố tình đúng không?"
"Mặc em đoán."
Tần Nghị nói giỡn.
"Đại ca a, lộ ra
chút đi." Triệu Tranh cầu xin.
Tần Nghị xoa xoa tai, khó
chịu nói : "Thành đại ca a, anh thế nào nghe khó chịu quá." Trước kia
hắn luôn gọi Tần Nghị là nhị tỷ phu !
"Ai, em cũng không
muốn đâu." Triệu Tranh thảm thiết thở một hơi dài, bất đắc dĩ nói,
"Là nhị tỷ nói, hôn ước hai người đã giải trừ, em gọi nhị tỷ phu sẽ không
thích hợp, nên muốn em sửa. Nhưng là, kêu mười mấy năm, em quả thật không thể
sửa trong chốc lát." Bất kể thể nào, đem trách nhiệm giao cho Triệu Kỳ là
biện pháp ổn thỏa nhất.
Tần Nghị không nói gì. Kỳ
Kỳ vẫn muốn giải trừ hôn ước với hắn sao? Chẳng lẽ vết thương lớn như vậy?
"Thế nào? Nhị... Tần
đại ca, lộ ra một chút đi!" Triệu Tranh không cẩn thận, lại gọi nhầm.
Tần Nghị nhíu mày.
"Nếu em sửa miệng, anh sẽ suy nghĩ lại nói cho em biết."
"Thật chứ?"
Triệu Tranh mừng rỡ, vội kêu không ngớt: "Nhị tỷ phu! Nhị tỷ phu! Nhị tỷ
phu! Nhị tỷ phu! Nhị tỷ phu!"
Tần Nghị nghe như mở cờ
trong bụng.
"Nhị tỷ phu, hài
lòng chưa? Có thể nói được chưa?" Triệu Tranh lấy lòng hỏi.
"Được rồi, là anh cố
ý." Tâm tình tốt, hắn nói.
"Anh là vì không
muốn mất nhị tỷ nên cố ý tạo vụ tai tiếng giới tính đúng không?" Triệu
Tranh đoán già đoán non.
"Không sai."
Tần Nghị gật đầu.
"Anh thật sự khờ,
thật sự khờ.” Ý nghĩ trong lòng được xác minh, Triệu Tranh đánh giá hắn.
Tâm tình vốn dĩ đang hưng
phấn của Tần Nghị lập tức bị phá hỏng.
“Em nói cái gì?” Hắn giận
tái mặt.
“Chính là!” Triệu Tranh
không bỏ mặc hắn, mà khinh bỉ hắn, “Anh làm điều này là muốn ngăn cản chuyện
nhị tỷ được gả cho đại tỷ phu (Lý Hạo)? Anh ngây thơ quá rồi!”
“Khờ dại?” Tần Nghị chỉ
vào chính mình.
“Đúng thế!” Triệu Tranh
khẳng định, “Nhị tỷ em là người như thế nào anh còn không rõ? Chị ấy có phải là
loại người sợ hãi trước tin đồn nhảm không? Qua một cánh cửa ngăn cách, kéo
chăn trùm đầu là chị ấy có thể ngủ ngon. Nhưng còn anh, đến lúc đó không bị lời
đồn đại làm cho tan xương nát thịt mới là lạ! Hơn nữa anh cũng biết, chỉ cần
nhị tỷ quyết định chuyện gì, chị ấy đã kiên trì thì ba mẹ em cũng không thể
thay đổi được, tựa như lúc trước chị ấy chọn ngành học cho mình.”
“…Chính xác.” Tâm tình tốt
đẹp của Tần Nghị hoàn toàn tiêu tán.
“Vậy em nói anh nên làm
gì bây giờ?” Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, hắn thuận thế hỏi Triệu
Tranh.
Thật buồn bực, vì sao
người khác luôn là sư phụ hắn.
“Chuyện này…” Triệu Tranh
muốn nói lại thôi, tâm trạng trầm tư.
Vừa nhìn có hi vọng, Tần
Nghị bất chấp, vội vàng thúc giục: “Thế nào, em nói mau đi!”
“Biện pháp thật ra không
phải không có, chính là--------------“ Triệu Tranh giả bộ ưu tư, trong lòng sắp
nở hoa tưng bừng.
“Chỉ là cái gì?” Qua
nhiên, tên ngu ngốc này đã bị người khắc xỏ thừng vào mũi dẫn đi.
“Chính là ------------
anh ra bỏ ra bao nhiêu trả công đây.” Triệu Tranh cuối cùng cũng thốt nên được
một câu đầy đủ, vẫn tỏ ra rất thần bí, bụng cười hề hề.
“Là ý gì?” Tần Nghị cảm
thấy hắn thiếu minh bạch.
Triệu Tranh cũng không
khách khí, trực tiếp làm rõ cùng hắn ------ “Muốn em hỗ trợ, anh phải có ý tứ
chứ.” Hai tay Triệu Tranh ôm trước ngực, vẻ tự đắc.
Tần Nghị không nói hai
lời, lấy ví ra, rút một xếp tiền đỏ tươi: “Em muốn bao nhiêu?”
Triệu Tranh hất tay cầm
tiền của hắn ra, khinh thường nói: “Nhị tỷ phu, em không thiếu tiền!”
Hả! Tần Nghị dừng tay,
không phải là vòi vĩnh giống tiểu nha đầu sao? Cất ví lại, hắn khó hiểu: “Vậy
em muốn cái gì?”
Ngoài tiền ra, hắn còn
cái gì nữa để mà mưu đồ? Nhưng mà, Triệu Tranh hiện tại tiền và quyền cũng
không thiếu.
“Em muốn…” Triệu Tranh
dừng lại một chút, nhìn chung quanh, xác định không có người quen b