Chủ Nhân Xin Chào

Chủ Nhân Xin Chào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323172

Bình chọn: 7.5.00/10/317 lượt.

ư Bách Á Mạt bị

anh chọc cho phát điên lên không nhịn được gây gổ với anh, nhưng Jil thì khác, cô hoàn toàn không có bất cứ thái độ gì.

Thật ra Jill không phải không biết phản ứng mà chỉ đơn giản một khi cô đói

bụng thì trong đầu chỉ toàn là món ăn yêu thích “Em muốn ăn cá” Cô tha

thiết nhìn Bách Nghiêu Nhất.

Bách Nghiêu Nhất vừa quay đầu lại bắt gặp Bách Á Mạt đang ngây ngốc đứng im

một chỗ. Anh thật không muốn thừa nhận mình có cùng huyết thống với cô

“Bách Á Mạt, còn không mau dẫn đường”

Cuối cùng Bách Á Mạt cũng hoàn hồn, cô thật không tin được trên đời có người có thể chịu được lời nói độc mồm của Bách Nghiêu Nhất, còn làm bộ như

tai điếc đúng là khâm phục.

Trong lòng cô thầm thở dài tán thưởng sau đó nhanh chóng dẫn hai người đến nhà hàng.

“Đồ hải sản ở đây được chứ?” Bách Nghiêu Nhất đi đằng sau hỏi.

“Cũng đươc! Rất tươi” Bách Á Mạt đáp sau đó lại cảm thấy không đúng “Không phải cậu rất ghét ăn hải sản sao?”

Bởi vì lười. Bách Nghiêu Nhất cảm thấy ăn hải sản mà cứ phải bóc vỏ thật

phiền toái cho nên không có hứng thú. Bách Nghiêu Nhất không hé răng chỉ cúi đầu nhìn Jill đang đi bên cạnh nghe thấy hải sản mắt lam lập tức

sáng lên.

Dây dưa lâu như vậy cô đa phần đều ăn cơm ở nhà anh. Cô không kén chọn gì

nhưng lại đặc biệt thích ăn cá. Cá ở nhà anh đều chui hết vào bụng cô.

Ngồi vào bàn ăn, Bách Nghiêu Nhất gọi hẳn một bàn toàn là hải sản còn bản thân lại chọn bít tết.

Bây giờ Bách Á Mạt mới hiểu tại sao em trai mình tuy không ăn hải sản nhưng lại nhất định vào đây ăn. Thì ra là vì cô gái kia. Từ khi nào cậu ta

biết quan tâm đến người khác như vậy.

Bách Á Mạt vừa kinh ngạc vừa tò mò nghiêm túc đánh giá Jill “Em gái!Em tên gì?”

Jill cầm cốc nước tò mò nhìn ngó xung quanh, nghe thấy Bách Á Mạt hỏi chuyện liền nhìn cô cười ngọt ngào ”Jill”

Bách Á Mạt yên lặng.Đôi mắt này trong suốt như thủy tinh không có một tia

tạp chất, không hề giả tạo, ngay cả nụ cười cũng ngọt ngào tự nhiên làm

cho Bách Á Mạt rất có cảm tình.

“Jill, tên thật đáng yêu, rất hợp với em”

Biết Bách Á Mạt đang khen mình, Jill cười híp mắt, cúi đầu uống cốc nước

trong tay. Mới uống được một ngụm cô liền phun đầy bàn,mặt nhăn nhó.

“A Nhất! nước này có vị rất lạ”

Bách Nghiêu Nhất trực tiếp cầm cốc nước lên nếm thử, là vị chanh thôi mà, anh quát “Ngu ngốc, nước chanh cũng không biết”

Jill cố gắng nuốt xuống. Chán ghét buông cốc, cô thật ghê sợ vị trong miệng.

Bách Á Mạt nhìn bộ dạng đáng thương của Jill lườm em trai một cái đang định

hỏi Jill có muốn một li nước trái cây không thì Bách Nghiêu Nhất vẫy tay gọi phục vụ. “Cho tôi một ly nước lọc”

“Vâng tiên sinh” Nhân viên phục vụ lễ phép khom người, lát sau đã mang đến một li nước lọc “Tiên sinh! Nước lọc của anh đây”.

Bách Nghiêu Nhất nhận lấy cốc nước đưa đến trước mặt Jill.

Jill cẩn thận nhìn cốc nước sau đó ngẩng đầu nhìn Bách Nghiêu Nhất thấy anh

nhướn mày.Jill miễn cưỡng cầm lấy thè lưỡi liếm thấy nước không có vị

mới yên tâm uống.

“Cám ơn anh A Nhất” Jill cười thỏa mãn.

Bách Nghiêu Nhất hừ nhẹ đưa tay nghịch tóc đuôi ngựa của cô lần này cô không có cắn anh chỉ cau mũi uống nước.

Bách Á Mạt nhìn một màn trước mặt đầy hứng thú.Cô thấy em trai mình tuy rằng lời nói khó nghe nhưng hành động thì ngược lại,thực ra cậu ta rất chiều Jill.

Đồ ăn được đưa tới, Jill lúng túng cầm dao nĩa nhưng dù có cố gắng thế nào thì miếng cá cắt ra cũng không hoàn chỉnh. Nhăn mặt, Jill khó khăn đưa

từng miếng cá bị cắt tan nát lên miệng. Một chút cũng không có cảm giác

làm cô tức giận tay dùng thêm sức, dao nĩa phát ra âm thanh chói tai thu hút sự chú ý của không ít người, thậm chí có người còn cười trộm.

Bách Nghiêu Nhất nhàn nhạt liếc người vừa cười, trong lòng khó chịu cười lạnh thầm nghĩ “Quỷ nhỏ nhà anh không biết dùng dao nĩa thì có gì buồn cười chứ?”

Người bị Bách Nghiêu Nhất nhìn chằm chằm nhanh chóng lảng đi chỗ khác.

Bách Nghiêu Nhất hừ nhẹ một tiếng quay sang nhìn Jill.

“Đồ ngốc, ngay cả việc này cũng không biết” Thực sự là ngốc không chịu

được. Anh trực tiếp dùng dao nĩa của mình cắt cá trên đĩa của Jill.

Jill cầm dĩa ngoan ngoãn ăn mặc anh trách mắng. Nhìn thịt cá của mình rồi

nhìn thịt bò trên đĩa của anh…trông cũng có vẻ ngon. Bách Nghiêu Nhất

phát hiện ánh mắt của cô “Ngoan ngoãn ăn cá của cô đi.”

Jill há miệng cắn một khúc cá to. Vị cá thật tươi mới. Ánh mắt cô tràn ngặp

thỏa mãn chỉ là ăn được mấy miếng lại đánh mắt sang thịt bò trên đĩa của anh.

“A Nhất…” đang định mở miệng trao đổi dùng một khúc cá đổi lấy một miếng thịt bò thì đột nhiên bị một miếng thịt chặn lời.

“Ăn đi, đừng có để nước bọt văng tung tóe ở đây” Bách Nghiêu Nhất lạnh lùng trừng cô.

Jill ngậm miệng lại cố gắng ăn hết miếng thịt bò…Thật khó ăn.Cô thà ăn cá của mình còn hơn.

Bách Nghiêu Nhất chuyên tâm cắt thịt bò không thèm để ý đến ánh mắt vụng

trộm của Bách Á Mạt. Cô căn bản không hiểu được quỷ nhỏ này tham ăn thế

nào. Nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn cho bằng được. Không cho cô ăn cô sẽ

nhắc đi nhắc lại ầm ỹ muốn chết.

“A Nhất à! Đúng là hiếm có nha” Bách Á Mạt tranh


Snack's 1967