
g? Cậu có biết một đống người đang đợi bản thảo của cậu, cấp trên thúc giục, độc giả đang đợi, cậu có biết là tôi rất bận không?”
Đối mặt với cơn kích động của Bách Á Mạt, Bách Nghiêu Nhất chỉ nói lạnh nhạt “Vậy chị có biết tôi còn đang chịu tang hay không”
Tang cái đầu cậu…thiếu chút nữa Bách Á Mạt buột miệng rống lên như vậy. Dù
sao cô cũng biết nếu cô rống lên thì cậu em trai này của cô sẽ quẳng
điện thoại đi, có khi lại tuyệt giao luôn.
Đúng! Thật là bất hạnh! Cô là Bách Á Mạt, là chị gái của Bách Nghiêu Nhất. Thôi quên đi! Đây đúng là bi kich.
Từ nhỏ đến lớn cô đều chịu được cá tính của cậu ta không nghĩ đến bây giờ vẫn phải chịu đựng cái tính tùy hứng khó trị này.
Bách Nghiêu Nhất là con gà đẻ trứng vàng của nhà xuất bản. Anh chuyên viết
tiểu thuyết trinh thám. Đặc biệt là bộ tiểu thuyết “X” đã đăng được năm
năm, nói về quá trình báo thù của một gã biến thái thiên tài, mỗi lần
gây án đều để lại một ký hiệu “X”. Cùng với một tên cảnh sát nhiều năm
truy bắt hắn, phá giải nhiều vụ án, cuối cùng cũng bắt được hắn.
Trước mắt đã đăng đến tập năm, tái bản vô số lần,tiêu thụ trăm triệu quyển,
mỗi lần xuất bản đều khiến cho độc giả nhiệt liệt thảo luận, đương nhiên có không ít hủ nữ tâm hồn đen tối đem hai nhân vật chính ghép lại thảo
luận trên mạng. Thành lập hẳn một diễn đàn “X” miêu tả hai nhân vật
chính ân ái tình thù.
Làm sao Bách Á Mạt biết? Đương nhiên là vì cô có tham gia diễn đàn đó, còn
cùng đám hủ nữ kia hưng phấn thảo luận.Cậu em này của cô, tuy rằng cô
rất oán mỗi lần gây chuyện đều hận không thể bóp chết cậu, nhưng cô cũng là độc giả trung thành của cậu ta.
Cô rất muốn biết thân thế của thiên tài “X”, động cơ báo thù là gì? Còn
có, thiên tài cùng tên cảnh sát rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Vì sao
thiên tài muốn lưu lại đáp án cho tên cảnh sát? . . . . Còn rất nhiều
nghi vấn theo tình tiết mà phát triển khiến người ta càng chờ mong biết
đáp án.
Còn tác giả thì cố tình ra đến tập năm thì mất tích, nửa năm không giao bản thảo mới, cấp trên thúc giục đến khi nào thì mới giao bản thảo.
Cô cũng muốn biết nha!
Cậu ta cố tình lấy tai nạn đó làm lý do khiến cô chột dạ áy náy, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
“Ai …nha” Bách Á Mạt mềm giọng, dè dặt cẩn trọng mà nói: “Đã nửa năm rồi….để tang như vậy cũng quá lâu”
“Cho nên!” Bách Nghiêu Nhất lạnh giọng.
Bách Á Mạt biết cậu ta khó chịu liền day day thái dương, cảm thấy chuyện này để lâu cũng không phải biện pháp hay,lấy dũng khí nói “Bằng không, tôi
mua con mèo……”
“Bách Á Mạt”
“Đừng cúp máy” Bách Á Mạt vội vàng thốt lên, sợ Bách Nghiêu Nhất ngắt điện
thoại liền nhẹ giọng nói “Được…được…được tôi nói sai rồi, thực xin lỗi,
được chưa?”
Bách Nghiêu Nhất lạnh lùng hừ một tiếng!
Không bị ngắt điện thoại, Bách Á Mạt thở phào một hơi “ Được rồi! tôi không
thúc giục cậu nữa.Tháng sau nhà xuất bản tổ chức buổi ký tặng ….”
“Không đi”
“Làm ơn! Cậu không giao bản thảo thì chí ít cũng tham gia buổi ký tặng chứ!
Cậu chưa bao giờ lộ diện, ảnh cũng không cung cấp, độc giả rất tò mò về
cậu. Dù sao bộ dạng của cậu cũng không khó nhìn, sợ cái gì?” Không chỉ
không khó nhìn mà còn họa quốc. Bộ dạng hại dân đó cùng với tích cách
khiến người ta chán ghét đúng là siêu phù hợp.Vậy mà có rất nhiều phụ nữ mù mắt chết mê chết mệt cậu ta -Bách Á Mạt than thầm trong lòng.
“Tò mò cái gì!” Bách Nghiêu Nhất hiện lên vẻ chán ghét. Anh ghét nhất là
mấy chuyện phiền toái này “Cái bọn họ xem là truyện của tôi không phải
mặt tôi,chẳng lẽ nhìn mặt tôi khiến cho đàn ông mọc mẩn còn phụ nữ thì
lên cao trào sao?”
Bách Á Mạt bị lời nói độc mồm độc miệng của anh làm cho không nói được gì đành ngậm miệng im lặng.
“Không còn việc gì nữa chứ?” Không muốn nói chuyện vô nghĩa nữa, Bách Nghiêu
Nhất định cúp điện thoại nhưng nghĩ lại dù sao cũng là chị gái ruột cũng không cần quá tuyệt tình đành bổ sung một câu “Tháng sau sẽ giao một
nửa cho chị” sau đó dứt khoát dập máy.
Anh vừa quay đầu bỗng xuất hiện một khuôn mặt làm cho anh sợ ngây người.Đối phương nháy mắt mấy cái lộ ra khuôn mặt tươi cười, đôi mắt màu xanh vô
cùng cuốn hút. Cô nhấc cao túi giấy trên tay phải, anh nhận ra đó là của cửa hàng bánh mì phía đối diện. Cô ta đi mua lúc nào vậy?
“Muốn ăn cơm trưa không?” Cô gái tròn mắt nhìn anh đầy chờ mong.
Tính cách Bách Nghiêu Nhất rất quái gở, anh không những độc mồm độc miệng
lại chán ghét ở chung với người khác, cho nên bạn bè anh rất ít. Bách Á
Mạt có nói, với tính cách này của anh, về sau có lâm vào cảnh khốn cùng
cũng không ai giúp.Tuy nhiên chuyện này có lẽ không có khả năng, bởi vì
chưa tính tiền đầu tư cổ phiếu, chỉ bằng tiền nhuận bút đã đủ cho anh
tiêu xài cả đời. Đời này anh chỉ có một việc ngoài ý muốn đó là viết
tiểu thuyết.
Kể ra cũng lạ, bởi vì anh rất lười, nguyện vọng duy nhất đó là làm gấu
mèo, cái gì cũng không phải làm, có người chăm sóc bảo hộ.Viết truyện
chỉ là trong lúc nhàm chán, lại bị Bách Á Mạt trộm đi xuất bản. Kết quả
sách bán chạy, anh nghiêm nhiên trở thành tác giả ăn khách.Từ đó Bách Á
Mạt cũng tr