XtGem Forum catalog
Chủ Nhân Xin Ngài Đừng Có Chọc Tôi

Chủ Nhân Xin Ngài Đừng Có Chọc Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321502

Bình chọn: 10.00/10/150 lượt.

h khi dễ cô, và cũng thích ỷ lại cô. Cô thật sự là không nên nghĩ xa vời, không biết gần đây làm sao mà mỗi lần gặp anh, tâm tình của cô trở nên rất kỳ lạ, nhiều khi muốn tránh anh, nhiều khi lại muốn gặp anh, mâu thuẫn đến nỗi ngay cả cô còn cảm thấy mình thật biến thái.

Ai! Đại khái là tới tuổi nên gả đi rồi, xem ra hôm nào đó phải liên hệ với trung tâm hôn nhân một chút thôi, phải nhờ trung tâm giới thiệu cho cô một người bạn trai mới được, có lẽ như vậy mọi chuyện sẽ tốt hơn chăng?!

Đêm nay……rất dài………..



Thì ra trên đời này lòng nhân từ không thể tùy tiện bố thí, nếu không phải cô có lòng nhân từ thì làm sao cái tên ác ma Tư Thánh Nam kia có thể mặt dày mày dạn ăn của cô, uống của cô.

Mỗi ngày vì anh ta mà phải chuẩn bị tiện lợi đã vượt qua nhẫn nại của cô rồi, không nghĩ đến tới buổi tối, anh ta còn có thể không có việc gì chạy đến nhà cô vui chơi giải trí.

Nhìn lên đồng hồ treo trên vách tường đã sắp bảy giờ, cô ai oán nghĩ thầm anh ta sắp đến rồi, tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một tia hy vọng.

Hy vọng sao? Cô kinh ngạc cực, sao cô lại có cái ý tưởng quái gở này chứ? Chẳng lẽ bị anh ăn hiếp tới bị nghiện luôn rồi sao? Đó là ác ma đó nha, vậy mà trong tâm trí lại hy vọng anh đến—-mâu thuẫn nha!?

Một tiếng đập cửa cắt đứt suy nghĩ của cô, Tư Thánh Nam từ bao giờ mà có thể dùng phương thưc ôn nhu gõ cửa thế này, anh ta bị thần kinh rồi à?!

Kỉ Văn Tĩnh vội vàng tách cà phê xuống đi mở cửa.

“Anh hôm nay…… sao lại là bà?”

Cô bị giật mình, người xuất hiện ở cửa nhà cô không phải là Tư Thánh Nam mà là một phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi, một đầu tóc quăn nhuộm đỏ thả ở sau lưng, trên người đang mặc một đồ Chanlel, dáng người hơi mập có chút phá huy mỹ cảm nhưng mà nhìn vào vẫn còn nhận ra mỹ mạo ngày xưa.

“Văn Tĩnh!” Ngô Nhã Dung thấy Kỉ Văn Tĩnh nhìn mình đến kinh ngạc, từ yết hầu phát ra một tiếng cùng một loại âm điệu ngọt ngào, “Con gái của mẹ, nhìn thấy mẹ, con không nghĩ lại đây mẹ ôm một chút sao?”

Kỉ Văn Tĩnh biết biểu hiện của mình bây giờ khẳng định là rất khó coi. Bà ta rõ ràng chưa từng thực hiện trách nhiệm của một người mẹ với cô bao giờ, cho dù là khi ông nội qua đời, biết rõ cô một mình cơ khổ mà bà ta cũng chưa từng đến xem một lần. Nay, đột nhiên tìm đến cửa……. cô bây giờ đã không còn ngây thơ như xưa nữa, chẳng hề tin là bà ta có lòng tốt đến thăm cô đâu. Bà ta diễn kịch cho ai xem chứ?!Nực cười.

“Văn Tĩnh……..”

Ngô Nhã Dung ho nhẹ một tiếng, hai tay cũng dang ra chuẩn bị ôm Kỉ Văn Tĩnh vào lòng. Kỉ Văn Tĩnh đờ đẫn lắc đầu rồi cười lạnh một tiếng yếu ớt, “Bà tới nhà của tôi có chuyện gì sao?”

Ngô Nhã Dung có chút xấu hổ ngượng ngùng mở miệng, “Cái kia…..Văn Tĩnh à, nghe nói con hiện giờ công tác ở Thánh Lôi?”

Cô không gật đầu cũng không lắc đầu, “Tôi không dám tin là tôi đáng giá đến mức bà phải xếp thám tử tư bên người tôi?”

“Đương nhiên không có, vì Na Na công tác ở nơi đó, nó từng…….nói với mẹ một ít chuyện công tác của con…..”

“Bà đừng nói vòng vo nữa, nói thẳng ra ý đồ bà đến đây đi.” Kỉ Văn Tĩnh quay đầu nhìn trong, café đang nấu đến một nữa, nếu nấu quá lửa, Tư Thánh Nam chắc canh là sẽ bộc phát tính tình đại thiếu gia, nam nhân kia thật sự là càng ngày càng khó hầu hạ.

Kỳ quái, giờ này phút này cô cực kỳ mong anh ở bên mình, không cần nói gì cả chỉ cần im lặng ngồi bên cô là cô cũng cảm thấy ấm áp rồi.

“Được rồi.” Ngô Nhã Dung rốt cuộc cũng tháo bộ mặt ngụy trang xuống, “Kỳ thật hôm nay mẹ tới tìm con chủ yếu là muốn con tìm ông chủ vì Na Na cầu xin một chút, còn có……” Bà ta dừng một chút, thái độ có chút khó xử, “Na Na muốn con trước mặt mọi người ở công ty xin lỗi nó, có như vậy nó mới lấy lại được mặt mũi của mình……”

Nghe đến đó, Kỉ Văn Tĩnh buồn cười nhíu mày, “Bà muốn tôi dùng cái cách gì xin lỗi Mã Na Na chứ?”. Âm điệu của cô bình thản, giống như hỏi ngày mai trời có mưa hay không.

Ngô Nhã Dung thản nhiên nói, “Đầu tiên, trước mặt mọi người con phải hướng Na Na nói mười câu tôi sai lầm rồi, sau đó tự thưởng cho mình một cái tát, cuối cùng, Na Na muốn con rời khỏi Thánh Lôi, hơn nữa cam đoan từ nay về sau không bao giờ bước vào đó nữa bước.”

Kỉ Văn Tĩnh một tay đặt ở trán mình, miệng cười lạnh, “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”

“Đương nhiên…….nếu con quỳ xuống dập đầu xin lỗi nó nữa thì nó sẽ không đòi hai mươi vạn mà mẹ mượn nó nữa…….Văn Tĩnh con sẽ……..” Ngô Nhã Dung tuyệt không biết rằng hành vi của mình xấu xa đến thế nào đâu.

“Dì này, có thể mạo muội hỏi một chút không……” Đột nhiên ở cửa truyền đến một giọng nam trầm ấm cắt ngang lời của Ngô Nhã Dung. Bà ta xoay người, một chàng trai trẻ tuổi chắc khoảng hơn hai mươi tuổi, trên người mặc một áo pul màu trắng, hai chân thon dài mặc một cái quần xám tôn lên dáng người cao ráo, trên chân là đôi giày thể thao màu trắng. Ăn mặc tùy ý như vầy làm cho người ta nhìn qua thấy giống như một sinh viên đại học. Nhưng khác một cái là khí chất anh ta trời sinh phát ra một sự uy nghiêm, vô hình mà đe dọa người khác, Ngô Nhã Dung không tự chủ được lùi về sau từng