
hút vặn vẹo, trời, vậy hắn trước kia ngày ngày lòng chua xót ghen tỵ là vì cái gì?
Thượng Hương hắc hắc cười gượng, ý đồ che dấu lừa dối trước đây.
“Ta chỉ biết Hương nhi xú nha đầu này theo ta thấy thế nào cũng không giống cùng mẹ sinh ra,ta vẫn hoài nghi cha mẹ ta năm đó ôm sai đứa nhỏ rồi.” Nhưng căn bản việc này là không thể nào, cha mẹ chỗ ở vết chân người rất hiếm, muốn ôm sai cũng chưa chắc có người cho bọn họ ôm.
“Ta đối với khuôn mặt mình rất hài lòng.” Nàng chu miệng.
Lần này, Tần Ức Phong nhịn không được nở nụ cười, hài lòng? Nàng vậy làm chi mỗi lần đối với bức tranh mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi?
“Ngươi tìm tới nơi này mất không ít thời gian.” Nàng có chút cảm thán, một lần nghĩ đến hắn căn bản nhớ không nổi nơi này từng là địa phương hắn trúng độc mà cùng nàng kết duyên.
Tần Ức Phong trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, lúc mà người ta đang sốt ruột, thường thường sẽ xem nhẹ một số chuyện cơ bản nên chú ý, mà hắn cũng không lâu mới linh quang chợt lóe nghĩ đến địa phương này.
Trăng tròn đoàn viên,đời người còn có gì cầu?
“Vì sao không thể?” Xem ra cuộc sống vẫn là rất có mưu cầu, lúc này Vô Trần Kiếm Tần Ức Phong đại hiệp cầu không chiếm được người nào đó cho phép mà cảm thấy ủy khuất.
“Ta không có khả năng đi Thiên Kiếm Minh.” Nàng rất dứt khoát nói.
“Vì sao?”
“Chỉ cần tới đó, ta sẽ nhớ tới lịch sử thanh mai trúc mã của ngươi cùng Bạch Ngọc Lan.”
Mạc Tế Tửu ánh mắt sắc bén lập tức bắn về phía Tần Ức Phong, người sau vẻ mặt oan uổng.
“Vậy ta phải như thế nào thú ngươi?”
“Ở đây tốt lắm, ca của ta có thể làm chứng cho chúng ta.” Nàng cười nhìn phía huynh trưởng, Mạc Tế Tửu lại phi thường hợp thời quay đầu đi thưởng thức bên kia cảnh đêm, nàng không khỏi mếu máo, “Ca —–”
“Ở đây?” Tần Ức Phong nhịn không được cất cao thanh âm.
“Ở đây thì sao? Chẳng lẽ không xứng với thân phận của Tần đại hiệp ngươi?” Bởi vì địa bàn của mình bị người ngại, người nào đó đang thưởng thức cảnh đêm quay đầu lại hung dữ nói.
Tần Ức Phong vội vàng lắc đầu, hiện tại vị cậu này ngàn vạn lần không thể đắc tội, hắn đã muốn nhận thức sự thật, muốn ôm kiều thê về, cậu cả so với nhạc phụ đại nhân quan trọng hơn.
“Ở trong này rất tủi thân Hương nhi.”
Tạm thời nhận lời giải thích của hắn, Mạc Tế Tửu tiếp tục quay đầu đi thưởng thức cảnh đêm.
“Nơi này phong cảnh tốt lắm, ta không cảm thấy tủi thân.” Nàng thích ca ca ở lại sơn cốc, thanh tĩnh u nhã, bất quả ở giống ca ca như vậy “Độc vật”, không khỏi làm cho người ta thở dài.
Tần Ức Phong khóe miệng cứng ngắc, nơi này phong cảnh tốt lắm,chính là thành thân là chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ không báo cho trưởng bối cha mẹ?
Như là biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, nàng cười nói: “Cha ta chắc là sẽ không tới tham dự hôn lễ của chúng ta, hắn không đến, mẹ ta tự nhiên cũng sẽ không thể đến.”
Kia tươi cười nhưng lại hiện lên một tia bi thương, hắn cảm thấy một trận đau lòng. Cho nên không hỏi vì sao, sợ lại làm nàng nhịn không được rơi lệ.
“Ta sẽ đem nương đến.” Đây là Mạc Tế Tửu hứa hẹn,mặc kệ dùng biện pháp gì, tóm lại hắn sẽ làm được.
“Ca —-” Nàng không đồng ý, “Không thể hạ độc với cha.” Trừ bỏ việc này, nàng nghĩ không ra ca làm thế nào đem nương mời đến được.
Đối với cha ruột hạ độc? Tần Ức Phong ở một bên ngây ngốc.
“Cái kia tử lão đầu, có cái gì phải băn khoăn, tóm lại cũng sẽ không phải lấy mạng già của hắn.” Mặc Tế Tửu không cho là đúng.
“Nhưng là, nương sẽ lo lắng.” Nàng vẫn là không đồng ý.
“Không đem lão già đánh ngã, hắn tuyệt đối không sẽ cho nương đi ra gặp người.” Mặc Tế Tửu nói thẳng trọng điểm.
Tần Ức Phong một bên đã muốn hoàn toàn hóa đá.
“Nhưng thủ đoạn này thật sự hơi quá rồi.” Thành thân là chuyện tốt, đại ca làm như vậy thật sự làm người ta thật không nói được gì.
“Ta không giống ngươi,” Mặc Tế Tửu nhìn muội muội, “Ngươi vì gặp nương,từ nhỏ liền tận sức học thuật dịch dung, mà ta thích càng trực tiếp một chút, đánh bại lão nhân là có thể nhìn thấy nương.”
Chẳng lẽ nàng tinh thông thuật dịch dung là vì nguyên nhân này? Tần Ức Phong kinh ngạc rất nhiều, cũng có chút tức giận đối nhạc phụ.
Thượng Hương không hề hé răng, chính là ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, tình thâm có khi rất vô tình, cha đối nương tình sâu như biển, lại bởi vì đem toàn bộ tình đều cho nương, mà lại không có nửa điểm phân cho hai huynh muội bọn họ, đối bọn họ lại là cỡ nào vô tình?
Màu bạc ánh trăng dừng dưới tàng cây chiếu lên hai người đang ôm nhau ngồi trên thân cây, vẽ ra một bức tranh hài hòa hoàn mỹ.
“Vì sao không hỏi ta?”
Tần Ức Phong không trả lời, chỉ là dùng sức ôm chặt nàng.
“Ngươi xem ánh trăng đêm nay có phải hay không rất mê người?” Thượng Hương đưa tay chỉ chỉ vào trăng tròn phía chân trời hỏi hắn.
Hắn không có nhìn trăng tròn, chính là nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, kia trong mắt không thấy trước kia thông minh bướng bỉnh, cũng không thấy trước kia linh động đa tình, có chính là nhè nhẹ u oán, mà hắn muốn xóa đi u oán kia của nàng, muốn nàng vẫn tươi cười như trước.
“Kỳ thật,cha ta cùng nương rất yêu nhau.” Yêu đến rốt cuộc dung khôn