
thế hiển hách của mình, đáng tiếc Nghê Tất Thư một cái chữ cũng
không có nghe vào, trong đầu đều là anh có bạn gái.
"Cô gái, cô
muốn tìm chủ tịch? Chủ tịch ở trong kho hàng, để tôi đi thay cô thông
báo?" Chẳng biết lúc nào Cống Hoàn chạy đến xem náo nhiệt, thật tâm chủ
động bày tỏ muốn chạy đi tìm.
"Không cần, tự tôi đi tìm anh ta.
Cầu xin anh cách xa tôi một chút, cả người mùi thúi, sặc chết người!" Hà Thiến Thiến từ trên tay lấy trong túi LV số lượng có hạn khăn tay ra,
bịt lấy lỗ mũi.
"Cô gái, trong công trường rất nguy hiểm, để tôi
đi thông báo chủ tịch một tiếng." Nghê Tất Thư gượng ép mỉm cười, biểu
hiện" Người làm việc vặt" kinh nghiệm."Làm phiền cô vào phòng làm việc
chờ đợi đi."
"Phòng làm việc ở đâu?" Hà Thiến Thiến nhìn kiến trúc cũ kỹ lấm lét nhìn trái phải, nét mặt một bộ ghét.
"Cống Hoàn, mang cô gái này đi đến phòng làm việc, tôi đi tìm chủ tịch."
"Tốt! Em gái, đi từ từ nhé!"
Hà Thiến Thiến liếc nhìn cô, cuối cùng cũng tâm bất cam tình bất
nguyện theo Cống Hoàn đi, giày cao gót giẫm trên mặt đất tạo ra âm
thanh giống như là đập vào tim của cô, từng phát từng phát co rút đau
đớn.
Phùng Đốc sắp hai mươi tám tuổi rồi, là một người đàn ông
anh tuấn xuất sắc, có bạn gái cũng rất bình thường, nhưng cô cũng chỉ có tan nát cõi lòng không có chúc phúc.
Cô thích, thầm mến người
đàn ông hai mươi mấy năm, lại vẫn không đợi được cô đuổi theo anh, đã có bạn gái! Hơn nữa bàn về vóc người, tướng mạo, gia thế, hoàn mỹ hơn cô,
trên đời này có người phụ nữ nào có thể nói tới ra lời chúc phúc đây?
Nghê Tất Thư là người lòng dạ hiền từ, nói không ra ý xấu nguyền rủa, cho dù cô cũng không thích cái vẻ vênh váo tự đắc của cô gái kia.
Tan
nát cõi lòng thành từng mảnh, cô hi vọng nhiều trên trời lại rớt xuống
một khối thiên thạch. . . . . . Không, cơ hội này quá xa vời, có lẽ đợi
đến khi trắng răng cũng còn đợi không được, còn là rơi một khối ván gỗ,
để cho cô mất đi tri giác không cách nào suy tư, liền không cảm thấy
tương đối thực tế đau lòng một chút.
Nhưng bầu trời thứ gì cũng
không có rớt xuống, chỉ có một đàn quạ đúng lúc bay qua ị đống cứt ở
trên tóc cô, hại cô lập tức biến thành chim sáo đá.
Vòng qua xung quanh giá thép dựng đứng, cuối cùng ở chỗ không xa nhìn thấy bóng dáng
quen thuộc của anh đang cùng quản đốc thảo luận.
"Chủ tịch!" Cô phất tay hô to.
Phùng Đốc nghe tiếng xoay đầu lại, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"
"Có một cô gái tìm anh, cô ý nói, là bạn gái của anh." Cô cố ý hỏi, nội tâm hoài nghi.
Phùng Đốc nhíu nhíu mày, lập tức xoay người đi về phía cô."Cô ấy ở đâu?"
Anh không có phủ nhận, cũng không còn hỏi cô người đến tên tuổi, có thể thấy được Hà Thiến Thiến thật sự là bạn gái của anh.
"Trong phòng làm việc." Cô không còn hơi sức nói.
"Ừ." Không có nhìn cô, anh tự mình vòng qua cô sải bước đi hướng phòng làm việc.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, cô dường như ngay cả tim cũng bị móc rỗng.
Thất hồn lạc phách từ từ đi trở về phòng làm việc, mặc dù cô không muốn tận
mắt thấy người đàn ông cô thích cùng người phụ nữ khác thân mật, nhất là người phụ nữ kia còn có danh hiệu "Bạn gái", càng làm cho cô nghĩ tới,
trong lòng giống như có hàng nghìn cây kim đâm vào.
Nhưng cô bây
giờ thân phận là thư ký, mà không phải tình trường bại tướng, cô phải
trở về công việc nên làm, đây là trách nhiệm của cô.
Cô đơn đi ra khỏi công trường, đột nhiên có cái gì chồm tới cô làm cô tái mặt, hóa
ra ba chú chó nhỏ vọt tới, ở cạnh chân cô thân thiết mè nheo, ra
sức huy động cái đuôi nhỏ vẫy vẫy.
Vốn là đang buồn, chợt khuôn
mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười, cô ngồi xổm người xuống vuốt ve mới được hơn một tháng mà đã lớn như vậy, toàn thân lông xù giống như Con Rối, xa xa nhìn giống như là ba đám lông nhỏ vo tròn.
"Mẹ đây?" Cô dịu dàng hỏi, bị mấy đầu lưỡi liếm lấy lòng bàn tay ngứa ngáy, nhịn cười không
được."Làm ơn, phì phì, tròn tròn, mập mạp, đừng liếm nữa, thật là buồn
đó!"
Ba con chó như tên gọi, bị Nghê Tất Thư nuôi tròn tròn mập
mạp. Mẹ của bọn nó là nàng chó lang thang, có một lần bị cô phát hiện
tại kho hàng hóa bên cạnh nhìn rất đáng yêu, nên mỗi ngày đem thức ăn
buổi trưa chia một nửa cho nó, mấy lần như vậy chó vừa thấy được cô liền nhiệt tình lắc mạnh cái đuôi, nghiễm nhiên coi cô như chủ nhân.
Không lâu sau không biết thế nào bụng nó càng lúc càng lớn, công nhân nhắc
nhở nên cô biết nó mang thai, liền đem nó đến kho hàng kín đáo phía sau, khiến nó an tâm sinh nở.
Vốn là cô muốn làm phải thần không biết quỷ không hay, nhưng vẫn là bị Phùng Đốc phát hiện ra, thế nhưng anh
lại giống như kỳ tích không có để cho cô đem chó mang đi, cho nên chó mẹ cứ như vậy bình an sinh hạ ba con chó nhỏ, ở chỗ này để ở.
"Tròn tròn, ngươi nói làm thế nào? Phùng Đốc có bạn gái, vậy mẹ có phải hay
không nên thức thời rời khỏi?" Mặt của cô ghé sát lưng của chú chó, cũng đồng thời đem nước mắt trên mặt không cẩn thận giơi xuống lông của nó,
không còn bóng dáng.
"Gâu Gâu!" chú chó nhỏ dùng đầu lưỡi liếm lấy mặt của nàng, hưng phấn gọi.
Còn lại hai con chó con cũng không cam chịu