Old school Easter eggs.
Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321995

Bình chọn: 7.00/10/199 lượt.

. . . ." Hồi tưởng lại tình cảnh ban đầu, cô thấy mũi mình cay cơ hồ nói

không được.

"Nó không có chết, lúc ấy khi em bị tấm gỗ đập bất

tỉnh, anh đưa em đến bệnh viện, cũng đem Viên Viên đưa đến bác sỹ thú y

trị liệu, thật may là trừ đầu nhỏ bị ngoại thương nhẹ, còn không có gì

đáng ngại."

"Nó vừa mới phục hồi như cũ, anh liền huấn luyện nó làm chuyện như vậy?" Nghê Tất Thư thương tâm chất vấn.

"Anh thề, anh không có ngược đãi nó, nó rất thông minh, anh mới dạy một lần

nó liền học được rồi." Phùng Đốc hết lòng tin theo thề mỗi ngày.

"Thật?" Cô còn không quá tin tưởng.

"Thật!" Anh giơ tay lên thề."Hiện tại, em nguyện ý tha thứ cho anh sao?" Anh đi tới gần cô một bước.

"Vậy. . . . . . Anh đưa cho tôi ba phong thư là có ý gì, có ý tứ gì?" Tim của cô đập nhanh hỏi.

"Em là hỏi phong thư kia?" Anh giống như cố ý muốn xem dáng vẻ khẩn trương luống cuống của cô.

"Bức thứ nhất. Tại sao nói xin lỗi?"

"Anh là khốn kiếp, vì muốn thoát khỏi sự dây dưa của em, tìm đến Hà Thiến

Thiến cố ý để cho em biết khó mà lui, lại thiếu chút nữa hại chết em,

hại chết Viên Viên." Anh áy náy nói.

"Anh cùng Hà Thiến Thiến vốn chính là bạn bè trai gái, không cần xin lỗi với tôi." Cô cố ý trốn

tránh những thứ này, hoàn toàn không có biện pháp tin tưởng sự thật.

"Anh và Hà Thiến Thiến căn bản không phải là bạn bè, anh chỉ là lợi dụng cô ý, anh thật sự hèn hạ." Vẻ mặt anh chán nản nói.

"Không sai, anh còn cố ý để cho tôi khó chịu ở trước mặt cô ta." Cô nghẹn ngào tố cáo.

"Thật xin lỗi, anh thật là khốn kiếp, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh...anh

nguyện ý dùng thời gian cả đời đền bù cho em." Anh đột nhiên bắt được

tay của cô, thổ lộ nói.

"Anh...anh làm gì dùng cả đời?" Tim của cô đập rộn lên muốn xoay tay lại, bất đắc dĩ lại bị anh nắm chặt.

"Bởi vì anh yêu em, anh muốn em làm vợ của anh, ở cùng anh cả đời!"

"Anh rốt cuộc đang nói bậy bạ gì vậy? Tôi không nghe, tôi không nghe!" Cô

hoàn toàn không dám tin tưởng, Phùng Đốc dám nói anh yêu cô, còn bắt cô

phải gả cho anh.

"Thật ra thì, trước kia cực kỳ lâu anh đã thích

em rồi, nhưng lúc đó anh còn quá nhỏ, không hiểu loại cảm giác này, một

lòng cho là chỉ cần xa lánh em, có thể khôi phục cuộc sống yên tĩnh như

cũ."

Thì ra là, năm đó anh đột nhiên đối với cô hờ hững, cự

tuyệt, xa lánh cô ngàn dặm, cũng là bởi vì anh phát hiện ra mình đã

thích cô?

Cô dùng sức siết chặt gương mặt, phát hiện đau đến mức không có chút nào giống như là mơ!

"Nhưng hơn mười năm sau, anh lại dùng phương pháp giống nhau đối với tôi?" Cô lấy bộ mặt uất ức cùng bất bình.

"Thật xin lỗi, anh phát hiện cảm xúc của mình bị em quấy nhiễu, cuộc sống

cũng đều bị em làm rối loạn, mới có thể không giải thích được chủ ý nghĩ ra những thứ ghê tởm này, cho đến khi anh phát hiện ra là đã yêu em!"

Anh thâm tình nói.

Những lời này, khiến Nghê Tất Thư tim miệng đều chấn động.

Quá khứ đó thật khốc liệt đối với người đàn ông như anh, thế nào hiện tại

mở miệng, ngậm miệng đều là yêu, hại cô trong khoảng thời gian ngắn

không biết nên thế nào thích ứng sự nhiệt tình lớn mật của anh.

"Đáp án của em là?" Anh vội vàng nhìn cô.

"Tôi...tôi không biết. . . . . ." Cảm xúc của cô thật là phức tạp, không biết nên

không nên tiếp nhận anh, cho dù cô thương yêu anh không thể tự kềm chế,

nhưng cô cũng không hi vọng bị thương hại nữa.

Nghê Tất Thư biết, yêu cái kiêu ngạo cố chấp của người đàn ông này, sẽ là chuyện rất vất vả.

"Em chỉ cần nói với anh em nguyện ý là được rồi." Anh giảo hoạt cố ý lừa gạt nói.

"Nguyện ý cái gì?" Cô ngẩng đầu lên, lập tức bị anh thôi miên bởi tròng mắt đen vây khốn.

"Nói em nguyện ý gả cho anh, nói em yêu anh." Giọng anh trầm thấp quả thật

giống ma nguyền rủa, để cho cô hoàn toàn mất hồn phách.

"Tôi nguyện ý gả cho anh. . . . . . Tôi yêu anh. . . . . ." Cô giật mình nhìn anh nói.

"Thật tốt quá!" Anh kích động ôm chặt lấy cô, hận không làm cho cô được vùi vào trong thân thể mình, vĩnh viễn hòa làm một thể.

Phùng Đốc chưa từng nghĩ đến, đời này anh lại có thể yêu một người phụ nữ sâu như thế, kiên trì cùng nguyên tắc vì một người phụ nữ mà buông tha

nhiều như vậy, chỉ vì cô mà hoàn toàn điên cuồng.

"Anh yêu em!" Trông vào mắt của cô, anh quyết định tương lai mỗi một ngày đều muốn cho cô biết.

"Anh nói cái gì?"

"Anh yêu em!"

"Cái gì?"

"Anh yêu em!"

"Tôi nghe không rõ, anh nói lại lần nữa!"

"Anh yêu em. . . . . ."

Hai người cùng ôm nhau, từ từ che mất âm thanh của bọn họ ——

Bóng dáng hai người hạnh phúc từ từ biến mất ở cuối đường, ở nơi nào chờ bọn họ, hạnh phúc đúng là sau cơn mưa trời lại sáng!

HOÀN.

--- ------oOo---- -----