Insane
Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322310

Bình chọn: 9.00/10/231 lượt.

mặt như có điều suy nghĩ.

Từ trước đến giờ hai nhà luôn đối đầu, như thế nào lại gặp phải tình huống lúng túng như vậy?

Nam nữ hai nhà thế nào lại không quần áo cùng nhau nằm cùng trên giường

lớn, làm chuyện mà một nam chưa lập gia đình, một nữ chưa gả chỉ nhìn là biết làm chuyện gì.

"Minh Quang, nếu chuyện đã đến tình trạng

này rồi, con trai ông đã làm ra chuyện nghiêm trọng như vậy, là cha ông

phải có chút trách nhiệm, nếu không cô gái người ta tương lai thế nào

lập gia đình được?" Mẹ Phùng lý trí phân tích nói.

"Ý của bà là. . . . . ." Phùng Minh Quang hoài nghi hỏi.

"Để cho bọn họ kết hôn."

"Kết hôn?" Lời này vừa nói ra, không chỉ Phùng Minh Quang, ngay cả tất cả mọi người đều bị hù dọa.

Nghê Tất Thư kinh sợ nhìn sang thấy mặt Phùng Đốc cũng kinh ngạc, nước mắt bốc lên càng dữ tợn.

"Nếu không các con có biện pháp tốt hơn sao?" Mẹ Phùng bất đắc dĩ hỏi ngược lại.

Mọi người anh xem tôi...tôi xem anh, nửa ngày không ai lên tiếng.

"Được rồi, chuyện đã đến tình trạng này rồi, Tiểu Doanh nhà chúng ta cũng chỉ có gả cho Phùng Đốc mà thôi." Mẹ Nghê thở dài nói.

"Nghê Minh, ý ông thế nào?" Phùng Minh Quang hắng giọng nói, không được tự nhiên hỏi.

Điều này cũng khó trách ông kỳ cục, hai mươi mấy năm sống chết đối đầu, chỉ

trong một đêm không giải thích được biến thành thân gia, như thế nào

cũng cảm thấy không được tự nhiên.

"Tôi...tôi còn có thể như thế nào? Chuyện đã đến tình trạng này rồi !" Nghê Minh hậm hực nói.

"Chẳng qua tôi nói cho ông biết, tôi chỉ có một cô con gái bảo bối, tiền sính, thù lao những thứ này cũng không thể ít, hôn lễ cũng phải làm thuận lợi vui vẻ đấy!"

"Vấn đề này nhỏ, không thành vấn đề."

"Vậy

thì tốt, ngày kết hôn phải gần ngày đính hôn một chút, ngộ nhỡ trong

bụng Tiểu Doanh có nghiệt chủng. . . . . . Không, đứa trẻ, nếu bụng to

rồi nhìn cũng không hay, như vậy tôi không còn mặt mũi nào."

"Không thành vấn đề, bọn tôi lập tức lấy ngày sinh tháng đẻ tìm sư phụ đi coi ngày. . . . . ."

Nghe lấy hai bên cha mẹ anh một lời tôi một câu cùng nhau thảo luận an bài

thế nào bọn họ Nghê Tất Thư không nói ra được rất khó chịu.

Bọn họ căn bản cái gì cũng không phải, chỉ là nhất thời ý loạn tình mê làm chuyện không nên làm.

Cô đã là người lớn rồi, có năng lực gánh chịu hậu quả, không cần việc được an bài hôn nhân như vậy rất khó chịu tiếp nhận, còn gả cô cho một người đàn ông căn bản không yêu cô——

Cô tuyệt đối không muốn!

Đột nhiên xoay người, cô lao ra cửa nhà. Lao ra cửa nhà, không

để ý Phùng Đốc phía sau lo lắng kêu lên, cùng với cha mẹ hai nhà hoang

mang sợ hãi, Nghê Tất Thư vẫn liều mạng chạy về phía trước.

Con

đường trước mắt mơ hồ đến không thấy rõ, ngực trướng đau đến muốn nổ

tung, nhưng hai chân nhưng mà lại có ý thức của mình, như cũ không ngừng chạy về phía trước.

Cô biết mình nhất định phải chạy khỏi nơi này, muốm trách né nơi này làm cho cô khó chịu, khuất nhục.

Phùng Đốc không thương cô, nhưng bởi vì tối hôm qua không tự kìm chế được mà

vội vã nhận cưới cô, bất luận đối với anh hoặc là đối với cô mà nói, đều là một loại quyết định hoang đường khó thừa nhận.

Cô chưa bao

giờ nghĩ tới muốn anh phụ trách, đây là chính cô cam tâm tình nguyện,

không cần bất luận kẻ nào bởi vì cô mà quyết định phụ trách.

Cưới cô ư, còn Hà Thiến Thiến làm thế nào?

Cô hận Hà Thiến Thiến, nhưng cô không thể tàn nhẫn phá hư tình cảm người

khác, bởi vì cô là người hiểu rõ hơn ai hết mất đi tình yêu khổ sở như

thế nào.

Loại đau này — so bất luận kẻ nào cũng khắc sâu thể nghiệm!

Vừa mới lau nước mắt, ngay sau đó nước mắt lại chảy ra, nước mắt giống như

là vĩnh viễn lau không hết, cuối cùng cô quyết định không lau nữa, mặc

cho nó chảy xuống.

Chạy không biết bao lâu, chân của cô mỏi, nước mắt khô, cả người chỉ còn dư lại một tia tôn nghiêm cuối cùng chống đỡ

lấy cô không cần ngã xuống.

Mờ mịt lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra mình đang ở trên đường cái, người đến người đi, nhưng không có một người nhìn cô.

Đúng vậy, cô nhỏ bé như vậy, không có ý nghĩa, làm sao sẽ ngu xuẩn cho là thế giới vì cô tan nát cõi lòng mà ngừng chuyển động?

Ngồi yên ở trên ghế bên đường, cô phát hiện hiện tại cô trừ tan nát cõi

lòng, còn một phần khó chịu. Cô hồ đồ cùng Phùng Đốc lên giường, hiện

tại hai phe cha mẹ nhất định vì chuyện này làm cho họ không thể tách rời ra.

Y theo cha Phùng cùng phụ thân hai người chính là hai mươi

mấy năm quật cường, cưỡng bức, nhất định sẽ bắt bọn họ kết hôn, bình

thường gièm pha không thể thở.

Nhà, xem ra tạm thời là không trở

về được, cô phải tìm chốn nương thân tạm thời, chờ mọi người đối với

chuyện này từ từ quên đi, cô mới suy tính về nhà.

Tối thiểu, cô tuyệt đối trong lúc mấu chốt không thể nào ở nơi này, để cho mình lại cuốn vào trận loạn cục bức hôn này.

Chỉ là cô không hiểu, rất nhiều chuyện xưa khi nhân vật chính gặp phải khó

khăn, ngăn trở thì cũng sẽ xuất hiện một kỳ tích không ngờ, hoặc là có

một người mang sức mạnh giúp nhân vật chính một tay vượt qua cửa ải khó

khăn.

Cô ngẩng đầu mờ mịt ngắm nhìn bốn phía: kỳ tích của cô đa