
thể rúc vào trong chăn, cô muốn trốn tránh tất cả.
Nghê Uyển Nhi thở dài, nhìn trên giường co rút thành một cục giống như con chó nhỏ, cuối cùng cũng đứng dậy đi về.
"Được rồi, vậy em trở về!"
"Hẹn gặp lại." Nghê Tất Thư mơ hồ khạc ra một câu.
Cửa phòng được mở ra, sau đó lại bị đóng lại, nghe lấy tiếng bước chân từ từ đi xa, cô ở trong chăn khóc như đứa trẻ con.
Bóng đêm trầm trầm,
gió lạnh thổi ngoài cửa sổ làm bóng cây lay động, không khí tăng thêm
mấy phần yên lặng, nhưng người bên trong phòng ngủ say, không chút nào
cảm nhận được phần yên lặng này.
Một bóng dáng màu đen gọn gàng
bay qua lan can, lặng lẽ bước lên ban công, ánh trăng chiếu vào thân
người kéo đến vừa cao vừa dài, thử đẩy một cái cửa sổ sát đất, phát hiện chủ nhân thế nào lại khinh thường quên không khóa cửa.
Ông trời
hào phóng thành toàn ý tốt, bóng đen cõi lòng đầy cảm kích kéo cửa sổ
sát đất nhanh chóng nhảy vào gian phòng, bên trong phòng chỉ có một ngọn đèn vàng nhỏ, giờ phút này đang ở trên tủ đầu giường, lấy ánh mắt điềm
tĩnh nhìn vẻ mặt người đang ngủ.
Thận trọng thả nhẹ bước chân, bóng đen đi tới bên giường lẳng lặng ngắm nhìn người ngủ say.
Vẻ mặt người đang ngủ xem ra so với trong trí nhớ đẹp hơn, khuôn mặt lộ vẻ trắng hồng, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng mím lại, thoạt nhìn rất bình thản trầm tĩnh, nhưng lông mi lại mang theo nước mắt.
Nhìn thấy nước mắt ở dưới ánh đèn lóe lên, chiếu ra làm anh đau lòng.
Tay của anh cẩn thận lau đi nước mắt, lướt qua trên trán cô miếng băng dán
trên vết sẹo thì chân mày khép lại thành hai vết gấp thật sâu.
Thở dài, anh đưa mắt nhìn cô, mơ hồ nghĩ cả đời cứ muốn như vậy nhìn cô.
Giống như là cảm nhận được ánh mắt nóng rực chuyên chú của anh, trong lúc bất chợt, lông mi người đang ngủ say hình như giật giật, con ngươi trong
suốt mở ra.
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc ở đáy mắt từ từ rõ
ràng, Nghê Tất Thư cặp mắt nhất thời trợn trừng, lập tức nhảy dựng lên
hét to."Anh...anh vào bằng cách nào?"
"Từ ban công trèo vào." Anh vội vàng nói."Tất Thư, rất xin lỗi nửa đêm xông tới, nhưng tôi có lời
nói rất quan trọng muốn gặp mặt cô nói ——"
"Tôi không nghe, tôi
không nghe! Anh đi ra ngoài!" Nghê Tất Thư không muốn nghe bất kỳ chuyện có liên quan tới anh, ngay cả giọng của anh cũng không muốn nghe!
"Tất Thư, hãy nghe tôi nói, cho tôi nói hết lời đã, tôi bảo đảm!"
Cô mới không cần bất kỳ bảo đảm gì, càng không muốn gặp lại anh, chỉ cần
anh cách xa cô một chút, trả lại cuộc sống bình tĩnh vốn có cho cô.
"A a a!" Thấy anh không đi, cô định kêu to lên.
"Hư! Cầu xin cô đừng kêu!" Phùng Đốc kinh hoảng muốn ngăn cản giọng nói high-decibel của cô.
Vì sợ cơ hội nói rõ ràng cũng không có đã bị đánh thành tổ ong, anh hoảng
hốt bắt được cô, vội vàng cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Bên trong gian phòng đột nhiên tĩnh lặng xuống, chỉ nghe được hơi thở rối loạn của hai người.
Mở to mắt, Nghê Tất Thư cả kinh giống như đang bị một người ngoài hành
tinh hôn, cô vừa giận vừa tức không ngừng giãy giụa, nhưng đôi tay bị
sức mạnh kinh người của anh kiềm chế chặt, tức giận giãy giụa xem ra lại thành mập mờ mè nheo.
Anh tại sao có thể…, anh tại sao có thể tùy tiện như vậy chạm vào cô?
Đây chính là nụ hôn đầu của cô, cô quý trọng giữ hai mươi mấy năm, chuẩn bị để lại cho chân mệnh thiên tử của mình, thế nhưng anh lại như vậy không chút nào cướp đi nó!
Tim kịch liệt co rút đau đớn, nước mắt
không nghe sai khiến từng viên lớn rơi xuống, cô không biết là hơi sức
từ đâu tới, đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, ngã ra đất khóc lên.
"Cái người này tên khốn kiếp! Cái người này là tên khốn kiếp!" Cô nằm ở trên đầu gối, vừa khóc vừa mắng.
Anh chẳng những lừa gạt lòng của cô, còn trộm đi nụ hôn của cô, anh quả thực là tội ác tày trời, không thể tha thứ!
Thấy trên đất có người nhỏ đang co rúc, thoạt nhìn thật đau lòng và tức
giận, rồi lại có vẻ như vậy cô đơn vô dụng, lại để cho anh đau lòng như
cắt.
"Đừng khóc!" Anh cẩn thận ngồi xổm bên người cô, tay chân
luống cuống không biết làm như thế nào nói xin lỗi, cuối cùng giang hai
cánh tay đem lấy cô ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy cô.
Anh căn
bản là người vô tình, nhưng vì sao lúc này đây lồng ngực ấm áp như vậy?
Ấm đến nỗi khiến cô cảm thấy mình gần như sắp bị hòa tan.
Cô làm sao có thể bị hòa tan?
Tim của cô đã chết rồi, tựa như núi băng ở Bắc Cực, vĩnh viễn đóng băng,
không bao giờ mở ra cho anh, cảm giác tim làm sao có thể còn có đau
nhói?
Mờ mịt ngẩng đầu lên, cô tỉ mỉ ngắm nhìn lấy anh, lông mày
anh, mắt của anh, đôi môi mím chặt của anh, tất cả đều thấy sao quen
thuộc.
Khuôn mặt anh tuấn cực đại, vẫn làm cho cô cảm thấy tim đập nhanh, hít thở không thông.
Phùng Đốc vốn định đem lời nói rõ ràng, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, đôi mắt sương mù hoảng hốt nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn hé mở
hơi thở mê người, làm cho anh rung động lại hôn môi của cô.
Cô
nên đẩy anh ra, kháng cự anh, nhưng cô lại như bị bánh mật nướng mềm,
mềm nhũn ôm lấy cánh tay cường tráng, trong đầu nhồi toàn bông, hoàn
toàn không có biện p