
i thế với nó và nó về nói lại với mẹ nó nhưng sau đó nó bị ăn tát và mẹ nó thì chỉ khóc thôi.
Đan Nguyên nuốt nước miếng. Cô cảm thấy lo lắng nhiều hơn là buồn cười.
- Người ta không dùng từ “con” để chỉ người.
Đan Nguyên phải uống một ngụm nước trước khi tiếp tục.
- Còn chuyện mẹ bạn ấy gọi bạn ấy là con bò thì chỉ là đùa thôi.
Thằng bé phá lên cười.
- Không phải đùa đâu cô. Bố con cũng gọi con như thế khi con không nghe lời.
Đúng lúc đó, thằng bé nhìn thấy Quốc Dũng ở cửa, như thể sắp quay lưng bỏ chạy. Nó bèn gọi giật:
- Cô không tin thì hỏi bố con đi. Bố! Bố!
Câu nói đó khiến cả Đan Nguyên và Quốc Dũng đều bối rối. Hai người ngượng ngùng đối mặt nhau, gật đầu chào hỏi.
Giờ học bắt đầu. Đan Nguyên giao bài cho thằng bé rồi cúi xuống, chăm chú gạch chân những phần trọng tâm trong sách. Thằng bé cặm cụi làm bài, khác hẳn ngày thường. Cô nhủ thầm có thể kết quả lần này đã làm nó phấn chấn.
Khoảng 30’ sau, nó kêu đau bụng. Đan Nguyên lo lắng nhìn điệu bộ của thằng bé. Nó nói nhà vệ sinh trong phòng đang bị hỏng nên nhanh nhẹn chạy xuống tầng dưới. Vài phút sau, Đan Nguyên đột nhiên nghe thấy tiếng hét, rồi tiếng đồ đạc đổ vỡ. Cô xô cửa chạy ra ngoài. Khi xuống tới nơi, cô nhìn thấy sàn cầu thang đầy những mảnh vỡ. Ngay gần đó, Quốc Dũng đang ngồi sụp xuống, bàn chân tứa máu.
Thằng bé cố bày ra một trò đùa tinh quái. Nó trốn dưới gầm cầu thang để chờ Đan Nguyên xuống tìm. Nghe tiếng bước chân, nó hét lên, nhảy ra ngoài. Tức thì khay ấm chén trên tay bác giúp việc rơi cả xuống đất, vỡ tan. Quốc Dũng nghe tiếng bèn đẩy cửa bước ra xem có chuyện gì thì không may giẫm phải các mảnh vỡ.
Thằng bé tái xanh mặt. Nó chưa từng nghĩ việc bản thân cho là thú vị lại dẫn tới hậu quả này. Quốc Dũng trừng mắt nhìn nó, nắm tay siết chặt. Đan Nguyên chưa từng thấy bộ dạng này ở anh. Cô dùng hai tay, từ phía sau, nhấc thằng bé lên, mở cửa phòng kế bên, cau mày ra hiệu cho nó ở yên trong đó.
Quốc Dũng dùng chiếc khăn tắm đang quấn trên cổ tự mình băng vết thương lại. Bác giúp việc luống cuống nhìn Đan Nguyên. Cô tiến lại gần, quàng cánh tay còn lại của anh qua vai. Ba người chậm chạp bước xuống cầu thang.
Khuôn mặt Quốc Dũng kề sát mặt Đan Nguyên. Làn da ram ráp. Bộ quần áo ngủ khoác vội xộc xệch.
Nhận thấy vết thương không thể xử lí ở nhà, bác giúp việc bèn bắt taxi để đưa Quốc Dũng tới bệnh viện. Chiếc xe chạy nhanh qua con đường vắng vẻ. Đan Nguyên ngồi ghế trước, liên tục nhìn về phía sau. Cô rùng mình nhận ra máu từ tấm khăn trắng đang thấm xuống sàn xe. Quốc Dũng nhắm mắt, tựa đầu vào ghế. Tài xế gấp gáp đổi làn đường, vượt trước các xe khác.
Chủ nhật – Tháng 10: Ngày nóng nực.
Cuối tuần, trung tâm nơi Linh An làm việc tổ chức cho bọn trẻ đi dã ngoại. Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho đến khi một phụ huynh phát hiện con mình bị lạc. Cả đoàn nhốn nháo. Người lớn trách cứ nhau. Trẻ con được dịp chạy nhảy, la hét. Sau vài vòng tìm kiếm không có kết quả, đột nhiên Linh An nhớ ra một chỗ chưa tìm tới. Quả thật, cô đã đúng. Ở góc nhà vệ sinh, một bé gái đang đứng khóc thút thít. Linh An nhìn váy cô bé thì đoán chắc cô bé tới nhà vệ sinh nhưng không kịp, vì xấu hổ nên cứ đừng trong này khóc một mình. Linh An lục trong túi chiếc áo chống nắng rồi khoác vào cho cô bé. Hai cô trò tất tả chạy ra xe.
Sẩm tối, Linh An rã rời về tới phòng mình. Cô đổ gục xuống giường. Tức thì, một sinh vật béo múp míp phủ kín bởi một lượt lông dày màu trắng bò lên người cô, nằm yên lặng.
- Prince, mày không nóng nhưng tao nóng.
Cô ngồi dậy, ôm con thú cưng vào lòng rồi cưng nựng trước khi đặt nó xuống sàn và trừng mắt răn đe. Nó cọ mình vào tấm thảm phía dưới, kêu lên vài tiếng khó hiểu rồi bỏ đi.
Linh An nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô mơ thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối om. Bên ngoài, có tiếng cười khúc khích. Nhưng dù cô cố gọi cửa thế nào cũng không ai đáp lại. Cô sợ hãi tìm kiếm xung quanh một lối ra. Tất cả mọi thứ cứ quay vòng trước mắt. Cô hét lên. Tỉnh dậy.
Linh An bật dậy. Lúc này, cô phát hiện điện thoại của mình đang đổ chuông liên hồi. Ý thức dần trở lại. Cô lao xuống khỏi giường, chạy vào nhà tắm. Tất cả thật nhanh nhẹn cho đến khi cô mở cửa tủ quần áo, một thứ mùi kinh khủng xộc vào mũi. Mùi chua đặc trưng. Sau nhiều năm chung sống, cô biết chắc đây là mùi gì, xuất phát từ đâu và ai là thủ phạm. Cô hét lên:
- Prince! Con mèo ngủ!
Tủ quần áo của cô giờ không còn một bộ có thể mặc được. Cô cuống quýt chạy quanh nhà. Cuối cùng, cô nhớ ra bộ váy trắng lần trước mẹ cô đem đi tẩy vẫn treo trong phòng bà.
Cô ra khỏi nhà nhanh như chớp. Chiếc váy điệu đà không làm cô giảm tốc độ. Cô nhanh chóng vượt trước tất cả các xe trên đường. Nhanh tới độ có hai nam thanh niên phóng vụt lên, ánh mắt thán phục: “Đua không em?”
Xe của cô phanh kít trước nhà hàng vừa kịp lúc anh quản lí quay đi. Cô len lén vào bếp trước khi hai người có thể chạm mặt nhau. Nhà hàng làm ăn phát đạt nên mở mang thêm. Diện tích giờ rộng gấp ba trước đây. Công việc sửa sang, dọn dẹp tất cả nhân viên đều phải tham gia. Cô cũ