The Soda Pop
Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323051

Bình chọn: 9.5.00/10/305 lượt.

chẳng qua chỉ thêm vài số lẻ vào tài khoản ngân hàng của cháu. Còn họ, nhìn cách ăn mặc dì đoán, họ chẳng dư dật gì. Nhân dịp này, làm chút gì tích đức đi. Cháu đi chưa hết nửa cuộc đời, chuyện gì phía trước không tính được đâu.

- Dì!

- Dì nói đến đấy thôi. Nếu cháu còn biết đến bố mẹ, họ hàng thì phải biết cư xử thế nào cho hợp lí.

Bà quay sang nhìn Nhật Minh đang đứng ở lối vào, từ tốn.

- Linh An nói hai đứa làm cùng chỗ. Hôm nay cám ơn cậu. Muộn rồi, bên ngoài lại mưa to, tôi nghĩ tốt nhất cậu nên ngủ ở đây đêm nay.

Nhật Minh nhún nhường trước người phụ nữ nhỏ bé. Trong mắt bà, luôn có thần thái, rất uy nghiêm.

- Linh Nhi, cháu với Linh An ngủ với dì ở phòng của chú dì.

Bà quay sang nói với chồng.

- Còn ông với cậu ấy ngủ trong phòng Linh An.

Bà vửa dứt lời, tất cả lập tức ai về phòng nấy.

Đèn còn chưa tắt, bố Linh An vừa đặt lưng xuống giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ông thỉnh thoảng cựa mình, làm xô lệch chiếc chăn mỏng, để lộ chiếc bụng béo tròn. Nhật Minh không thể chợp mắt. Anh cảm thấy chóng mặt vì căn phòng lạ. Một không gian nhỏ chứa đủ những thứ đồ linh tinh. Cặp tóc, bờm, thậm chí khuy áo cũng được gom lại, chất kín bốn góc. Chưa tính đến giầy dép, quần áo và túi xách. Nhật Minh lắc đầu, cố gắng chợp mắt. Trước khi ngủ thiếp đi, thứ cuối cùng anh nhìn thấy là một bộ váy lấp lánh, xung quanh đính các hạt nhỏ như vảy cá. Anh thở hắt ra.

Sáng sớm, Nhật Minh cựa mình thức giấc vì những âm thanh ồn ào không biết từ đâu phát ra. Anh bật dậy, nhìn quanh, chợt nhớ ra mình đang ở đâu. Anh gấp gọn chăn, xuống khỏi giường, mở cửa, tiến về phía cầu thang. Anh nheo mắt nhìn Linh An đang chơi đùa với một con mèo trắng lông xù. Cô cố giữ nó nằm ngửa rồi vuốt lên lớp lông trên bụng nó. Con vật đáng thương tỏ vẻ khó chịu, rên lên gừ gừ. Mẹ Linh An tiến lại, vỗ nhẹ vào vai cô, ra hiệu Nhật Minh đã thức dậy. Cô lập tức buông tay. Con mèo nhanh chóng lỉnh ra sau, cuộn tròn trên một chiếc gối rách ở gầm cầu thang.

Nhà Linh An thường xuyên có người từ quê lên chơi, vì thế vật dụng cá nhân dành cho khách luôn chuẩn bị chu đáo. Sau khi dẫn Nhật Minh vào phòng tắm và hướng dẫn cụ thể, Linh An ngồi vào một trong hai chỗ trống còn lại bên bàn ăn, yên lặng chờ.

Bản đủ chỗ, bố Linh An bày lên bánh mì nướng, patê, mứt và sinh tố. Tất cả đều do ông tự làm.

- Linh Nhi, lát cháu làm gì?

Chị họ của Linh An trả lời một cách dè chừng.

- Cháu có hẹn đi sửa móng và làm tóc.

- Tốt. Vậy bảo họ cắt móng và nhuộm lại tóc thành màu đen đi.

- Dạ?

- Mai dì dẫn cháu qua chỗ người quen xin việc. Chồng cháu đi lên từ hai bàn tay trắng nhưng xã hội bây giờ, không biết lúc nào lại trở về trắng tay. Tới lúc ấy, cháu muốn bỏ anh ta, dì không cản được nhưng ít nhất cháu cũng phải tự nuôi sống được bản thân mình.

Bà quay sang nhìn Linh An khiến cô chột dạ.

- Còn con, nhìn thấy người nhà bị đánh bênh vực là đúng. Nhưng không thể rút giầy nện vào đầu người khác như đóng đinh thế được.

Nhật Minh bật cười nghĩ tới hình ảnh mẹ Linh An lăm lăm con dao trong tay. Mọi người quay lại, ngạc nhiên nhìn anh. Anh lặng lẽ cúi xuống, phết mứt vào bánh mì.

Bữa sáng xong xuôi, bố Linh An kéo Nhật Minh vào một góc, đưa cho anh một bịch nhỏ, là ruốc nấm ông tự làm rất thơm ngon. Trong lúc đó, mẹ Linh An nhìn chằm chằm vào xe của Nhật Minh, dặn Linh An phải bám cho chắc. Linh Nhi bên cạnh thì thầm, nhắc Linh An nhớ về sớm vì tâm trạng cô không tốt, muốn đi mua sắm.

Ba người đứng ở cửa. Chiếc xe đen ngòm phóng vèo đi trong chốc lát. Nhật Minh chưa từng thiếu thứ gì, nhưng hôm nay, anh thực sự cảm thấy ghen tị với Linh An. Có thể sống trong một gia đình bình thường, bị mắng mỏ, cãi vã, là may mắn không phải ai cũng có được. Chủ nhật – Tháng 2: Nắng lên, hong khô chút ẩm ướt còn sót lại.

Diệp Anh và Khải Hưng ngồi đối diện nhau, đưa mắt nhìn qua lớp kính mỏng, dồn sự chú ý vào khách sạn bên kia đường.

Khải Hưng xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón trỏ, hoài nghi hỏi:

- Là khách sạn kia sao?

Diệp Anh gật đầu.

- Đúng.

- Thật chứ?

- Tất nhiên. Anh cũng nhìn thấy bạn em rồi đấy. Không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng dịu dàng, nhã nhặn, đoan trang, có học thức, là mẫu phụ nữ mọi đàn ông đều muốn lấy làm vợ.

- Xem ra nếu xét tới mấy tiêu chí này, em sẽ không bao giờ có thể kết hôn.

Diệp Anh khẽ nhún vai.

- Cũng phải. Dù sao em cũng không định kết hôn.

Khải Hưng đặt tách cà phê trên tay xuống, nhìn Diệp Anh, nét mặt nghiêm túc.

- Một chút em cũng không nghĩ đến việc sẽ sống với anh, đúng không?

Diệp Anh dùng thìa quấy đều sữa và cà phê cho tới khi màu đen chuyển dần sang nâu sậm.

- Nếu em nói ra suy nghĩ của mình lúc này chắc chắn anh sẽ bị tổn thương. Buổi sáng đẹp trời thế này, chúng ta không nên cãi nhau.

- Dù gì đã nhắc đến rồi, em nói rõ đi. Trước sau gì vấn đề này sẽ lại xuất hiện.

Diệp Anh nhướn mày nhìn Khải Hưng. Chiếc thìa nhỏ được đặt xuống. Ngón tay di nhẹ một đường quanh miệng tách.

- Anh đã sống trong gia đình thế nào, chịu tổn thương ra sao, em không rõ tình tiết nhưng