Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322930

Bình chọn: 8.00/10/293 lượt.

éo lên, Khải Hưng đã nôn ra khắp tấm ga vừa thay. Diệp Anh lùi về sau, hét toáng lên. Anh trái lại cười khanh khách, nháy mắt hỏi cô:

- Em biết hôm nay anh ăn món gì không?

Diệp Anh dùng chút sức lực còn lại kéo Khải Hưng xuống khỏi giường, cuộn anh lại bằng một tấm chăn mỏng. Anh rơi tõm vào giấc ngủ. Miệng còn mở. Nước miếng chảy xuống, thấm ướt vai áo.

Diệp Anh lấy tay bịt mũi, đút tấm vải trắng ban chiều còn thơm mùi nước xả vào một chiếc túi nilon, lẩm bẩm:

- Em cũng đang muốn biết đây.

Trời sáng rõ. Khải Hưng cựa mình thức giấc. Diệp Anh ngồi ở ghế sofa ngay đối diện, nhướn mắt nhìn anh. Anh giật mình nhận ra tình trạng hiện tại của bản thân, lúng túng kéo lại tấm chăn vừa định hất ra. Anh cảm thấy cơ thể ê ẩm, trên cánh tay lại có vài vệt xước như thể bị chà xát vào thứ gì đó nhiều lần. Tất cả giúp anh dần dần nhớ ra chuyện đêm qua. Anh nhìn Diệp Anh, cười trừ.

Diệp Anh tiến lại gần, tò mò hỏi:

- Say như vậy, chắc hai người làm hòa rồi phải không?

Khải Hưng nhún vai, gạt qua bên vài sợi tóc bờm xờm. Diệp Anh gật gù ra điều đã hiểu, rồi đặt vào tay Khải Hưng một túi ni lông bọc kín nhưng vẫn không che hết mùi chua nồng. Bên trong là một tấm ga giường và một bộ quần áo, nhớp nháp. Diệp Anh nhướn mắt nhìn Khải Hưng, quay lưng bỏ ra ngoài mở cửa.

Khải Hưng quấn kín chăn. Đầu tóc rối bù. Trên tay lủng lắng chiếc túi màu vàng nhạt. Cửa vừa mở ra, Diệp Anh giật mình nhận ra hai người đang bước qua những bậc thang cuối cùng, tiến về phía cô.

Khải Hưng ngồi đối diện với bố Diệp Anh trong phòng khách, ánh mắt miết một đường dài trên mép kính. Hai tay giữ chặt chiếc chăn đang dần tụt xuống. Hai người phụ nữ đứng dối diện nhau. Con ngươi không ngừng đưa qua đưa lại. Tia đỏ nổi lên. Nắm tay siết chặt.

- Con không về!

- Ai cho mày về! Ra khỏi nhà!

Khải Hưng liếc nhìn người phụ nữ trước mặt. Gương mặt béo tròn, chiều cao khiêm tốn. Nước da trắng nổi bật trong bộ váy hoa màu tím nhạt. Chất giọng cao và vang. Ngoài chiếc trán lộ rõ tính bướng bỉnh, Diệp Anh có rất nhiều điểm giống bà.

- Diệp Anh, ngồi xuống.

Bố Diệp Anh vừa dứt lời, tay cô đã buông lỏng, từ từ ngồi xuống.

- Hai đứa là nghiêm túc đúng không?

Diệp Anh khẽ gật đầu.

- Vâng.

Bố Diệp Anh nhìn Khải Hưng, ôn tồn:

- Cậu về nhà trước đi. Hôm nay nghỉ lễ, vợ tôi định nấu vài món. Lát cậu rảnh thì qua đây ăn với nhà tôi.

Mẹ Diệp Anh định nói điều gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt chồng lại thôi. Khải Hưng lúng túng đứng dậy. Chiếc chăn bị kéo lê trên nền đất, mép vải trắng từ lúc đã chuyển màu.

Một bàn nhỏ bày kín thức ăn. Diệp Anh giật mình nhìn Khải Hưng trong chiếc sơ mi cài kín cúc, trên tay cầm theo một chai rượu vang.

Thức ăn trên bàn chưa vơi được phân nửa, rượu trong chai đã gần hết. Yên lặng, Khải Hưng với tay rót thêm vào li của bố Diệp Anh. Những giọt màu đỏ hun nhỏ giọt xuống mặt bàn. Diệp Anh nhướn mắt nhìn Khải Hưng. Cô chắc giờ anh chỉ có thể phân định mọi thứ trước mặt bằng cảm giác. Cô kéo tay áo bố. Ông quay sang, hạ giọng xuống mức thấp nhất.

- Nhìn bộ dạng cậu ta sáng nay chắc tối qua uống không ít. Chuốc thêm ít nữa là có thể hỏi chuyện rồi.

Khi nhìn thấy Khải Hưng phải đặt cả khủy tay lên bàn để giữ lấy chiếc li vừa đưa lên miệng, bố Diệp Anh mới mở lời:

- Cậu thấy con gái tôi thế nào?

Khải Hưng nghiêng đầu qua bên. Mũi chun lại một cách khó hiểu.

- Rất được ạ.

Diệp Anh đứng lên, rót một cốc nước mát đặt xuống trước mặt Khải Hưng, nhướn mắt nhìn anh.

- Được là tốt. Rất được là không ổn.

Bố Diệp Anh nói tiếp, giọng điệu nghiêm túc.

- Phụ nữ nói thế nào nhẹ nhàng vẫn hơn. Cậu nên tiết chế nó. Không nên để nó lúc nào cũng nhướn mắt nhìn cậu, không nói không rằng.

Khải Hưng cười trừ. Dù đầu óc còn váng vất nhưng dường như anh vẫn có thể nghe hiểu những lời bố Diệp Anh căn dặn.

- Khi Diệp Anh còn nhỏ, một thằng bé đã vứt con thỏ bông nó thích nhất xuống cống. Nó về nhà kể cho tôi nghe. Tôi nói không sao, để tôi mua cho nó con khác. Nó nói không, đòi tôi mua cho nó một tấm bảng viết. Sáng hôm sau, vừa vào tới lớp, nó một mạch tiến lại góc phòng, không nói không rằng đập tấm bảng đó vào đầu thằng bé kia khiến nó khóc ré lên, từ đó trở đi không dám lại gần Diệp Anh một bước.

Bố Diệp Anh ngừng lại trong giây lát, vỗ nhẹ vào vai Khải Hưng, ôn tồn:

- Thế nên, không cần phải chăm sóc hay bảo vệ nó mà nên chăm sóc và bảo vệ chính mình. Cậu nên cư xử cẩn trọng. Đừng tùy tiện với nó.

Những lời bố Diệp Anh nói sau đó loãng dần trong men rượu. Khải Hưng từ từ gục xuống bàn. Bố Diệp Anh ra hiệu cho cô dìu anh về giường. Ông đứng bên cạnh, ôn tồn:

- Bố mẹ là gia đình không thể lựa chọn. Nhưng vợ chồng thì khác. Xem ra cậu ta là sự lựa chọn không tồi.

- Bố chưa biết về anh ấy thôi.

- Bố không biết nhưng người khác thì biết. Con nghĩ xem sao bố mẹ lại đột nhiên đến đây mà không điện trước?

Diệp Anh liếc nhìn bố, ngập ngừng:

- Bà tổ trưởng đã nói gì ạ?

- Không nhiều. Nhưng cho cậu ta thuê nhà, còn để cậu ta và con qua lại thì chắc bà cũng ưng cậu ta phần nào.

Bố Diệp Anh nhíu mày


Lamborghini Huracán LP 610-4 t