
lặng yên không một tiếng
động tiến về phía xa lạ.
Mùa thu phương bắc, trời tối rất nhanh. Đi qua bốn trạm xe như một hành trình đi từ ban ngày tới ban đêm.
Tiệm cà phê tên là Starbucks kia tọa lạc tại tầng trệt của một tòa nhà cao tầng xa hoa. Kỳ lạ là, tuy là giờ tan tầm, nhưng người đi đường trên con đường đó cũng không nhiều. Bãi đỗ xe cạnh tòa nhà có khoảng 20 vị trí, đã đầy hết. Tôi dừng lại ngoài cửa
một lát, chỉnh lại tóc và váy, lại lén lút soi gương một chút, coi như
chỉnh tề, liền đẩy cửa vào.
Tiệm cà phê cũng không quá lớn, thật im
lặng, chỉ có tiếng người nói thầm. Nhân viên phục vụ bên trong mặc áo
thun màu đen, cho dù là nam hay nữ, đều đeo một chiếc tạp dề màu xanh
lá. Một nam sinh tên là Đồng Việt tiếp tôi.Anh ta nhìn qua có vẻ cùng
tuổi với tôi, vóc dáng không cao, tươi cười trong sáng, bộ dạng thật
hiền hòa.
Anh ta lễ phép giơ tay “Xin chào, Tạ…Tiểu Thu, phải không? Anh là quản lí ca đêm, mọi người đều gọi anh là Tiểu Đồng.”
“Xin chào, Tiểu Đồng.”
“Lý lịch sơ lược của em viết rất tốt.
Thật ra không cần viết tiếng Anh, viết tiếng Trung là được rồi. Ông chủ
không biết tiếng Anh. Tối nay ở đây có 4 người, trong đó có em. Em học
Đại học sư phạm S đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Anh cũng vậy. Khoa tiếng Anh năm thứ 2. Em thì sao?”
“Sinh viên mới khoa tiếng Anh.”
“Vậy à? Hôm nay lúc đón sinh viên mới anh cũng có mặt, sao không thấy em?”
“Có lẽ anh có gặp nhưng không để ý.”
“Haha. Em ở khu nào?”
“Dãy nhà phía bắc.”
“Dãy nhà phía bắc? Xa cổng trường nhất. Ăn thịt cừu nướng và mỳ thịt bò sạch có lẽ hơi phiền. Mua sách giáo khoa chưa?”
“Rồi, rất mắc.”
“Nếu gặp anh sớm một chút thì tốt rồi.
Anh có sách giáo khoa cũ, giống hệt sách năm nay, anh lại học không chăm chỉ cho lắm, cho nên trên cơ bản đều còn mới, có thể tặng hết cho em.”
Buồn bực. Nhớ tới 140 tệ tôi tiêu buổi sáng, thật đau lòng.
“How would you like your coffee?” (Dịch : Ông muốn thêm gì vào cà phê của mình?”) anh ta đứng trước máy thu ngân, vừa nói chuyện, vừa làm việc, thình lình nói một câu tiếng Anh. Tôi
nhìn lại, một người ngoại quốc mỉm cười đứng trước quầy.
“Double cream one sugar.” (Dịch : 2 kem một đường.)
“Sure.” (Dịch : Được)
Tôi không tránh khỏi say mê. Khẩu âm của anh ta cùng với “Tiếng Anh điên cuồng” mà tôi nghe không khác bao nhiêu.
“Chỗ này có rất nhiều cơ hội nói tiếng
Anh. Tuy nhiên ông chủ không đồng ý chúng ta nói chuyện phiếm với khách. Trừ phi khách không nhiều lắm, mà khách lại đồng ý nói chuyện, em mới
có thể nói với họ vài câu. Nhưng không thể làm chậm trễ công việc.”
Tiếp theo, anh ta giới thiệu tôi với 3
người đang làm việc khác, trong đó có một người sắp giao ca. Một cô gái
khác tên Diệp Tiểu Văn. Khoa tiếng Trung đại học M.
Công việc trong tiệm cà phê cũng không
khó, đầu tiên là làm quen cách dùng các loại máy pha cà phê, sau đó
chính là học menu, cũng chính là cách phối hợp các loại đồ uống. Tiểu
Đồng nói đồ uống trên menu tuy rằng nhiều, nhưng khách hàng thường cũng
chỉ uống vài loại, rất đơn giản, trong vòng một ngày tuyệt đối có thể
học được. Ngoài ra cỡ lớn nhỏ của ly cà phê cũng khác những tiệm khác,
không gọi lớn, vừa, nhỏ, mà gọi venti, grande, tall.
Tôi đổi quần áo làm việc. Cô gái tên
Diệp Tiểu Văn kia ở một bên không yên lòng liếc nhìn ngoài cửa sổ. Vóc
dáng yểu điệu, bộ dạng rất giống nữ nhân vật chính trong phim “Nghiện
quá mức sẽ chết”. Tiểu Đồng nói Diệp Tiểu Văn là người Nam Kinh, cha mẹ đều là giảng viên đại học, ăn mặc không lo, đến đây chủ yếu để luyện
khẩu ngữ. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, không phải cô ta học khoa tiếng
Trung sao? Học tiếng Anh tốt như vậy để làm gì. Tiểu Đồng nói, Diệp Tiểu Văn thi vào đại học từ một trường trung học cạnh tranh kịch liệt. Vốn
tính thi Bắc Đại, không ngờ lại thi không tốt, chỉ đủ điểm học Đại học
M. Nếu vào đại học, nên nghỉ ngơi nghỉ ngơi. Nhưng cô ta thi cử quen
rồi, nghỉ ngơi không được. Vì vậy thi cấp 4 xong lại thi cấp 6, thi cấp 6 xong lại thi TOEFL, thi TOEFL xong lại thi GRE. Thi GRE xong mới phát
hiện bản thân học khoa tiếng Trung, xin nhập học khó, xin visa càng khó. Liền tới chỗ này luyện khẩu âm. Một là luyện khẩu ngữ, hai là thử xem
có quen biết được người ngoại quốc nào để đảm bảo cho bản thân không.
Nhưng ông chủ lại không cho nhân viên nói chuyện phiếm với khách hàng,
nên cô ta vẫn chưa tìm được cơ hội. Cho nên “Bả lúc nào cũng trông có vẻ thật ưu thương, thật mất mát. Ai.”
Thật ra, thứ khiến Diệp Tiểu Văn đả động tôi chính là đôi mắt tràn ngập mộng tưởng hão huyền của mình. Tôi vừa
nhìn thấy đã nghĩ đó là một nhân vật trong tiểu thuyết Quỳnh Dao. Một
cặp mắt to si ngốc tùy thời chuẩn bị cảm động. Đôi môi mỏng manh, chờ
đợi tra tấn. Tóc dài như áo choàng, kẹp một chiếc kẹp tóc trân châu. Son môi nhẹ nhàng, nước hoa nhẹ nhàng, ngay cả tư thái cũng nhẹ nhàng,
giống như tùy thời có thể biến mất khỏi chỗ này vậy. Tôi vào làm việc đã hơn 2 giờ, Diệp Tiểu Văn chỉ nói với tôi một tiếng “Hi”.
Việc thu ngân rât đơn giản, tôi vốn có hứng thú với điện tử, lập tức liền học xong.
“Em có thể xem