
người đàn ông trung niên hói đầu đi xe thể thao Porsche. Mà bãi đậu xe cạnh
cửa từ từ chật chội hơn, cho nên ông chủ rốt cuộc bớt từ hai vị trí đậu
xe cho người tàn tật xuống còn một cái. Lại rất có khả năng bỏ hết. Tiểu Diệp vì vậy cố gắng thuyết phục. Nói chỗ đậu xe cho người khuyết tật
nói lên văn hóa và bản chất con người của người quản lý Starbucks, cũng
là một nét riêng của tiệm. Nói như vậy, đủ để chứng minh Tiểu Diệp không hiểu được bản chất thương nhân của ông chủ. Cũng may là Tiểu Đồng linh
hoạt, cứu lại Tiểu Diệp. Tiểu Đồng nói, thật ra có thể sát nhập chỗ đậu
xe cho người già và người tàn tật. Vì chỗ này có không ít người già tự
lái xe tới. Một chỗ đậu xe, người già và người tàn tật đều có thể dùng,
mâu thuần liền giải quyết.
Tiểu Diệp biết, nếu không có chỗ đậu cho người tàn tật kia, người thanh niên tên Lịch Xuyên kia nhất định sẽ
không tới tiệm cà phê này nữa. Mỗi lần anh ta tới đều lái xe, chứng tỏ
chỗ anh ta làm cách chỗ này rất xa. Chân anh ta lại không tiện, tuyệt
đối sẽ không vì 1 ly cà phê mà khổ cực đi lại. Huống chi Starbucks ở Bắc Kinh chỗ nào cũng có.
Tối hôm đó, Tiểu Diệp mời Tiểu Đồng ăn cơm. Hôm sau Tiểu Đồng nói với tôi, Tiểu Diệp uống rất nhiều rượu, vừa uống vừa khóc.
Tiểu Đồng vừa thở dài vừa tổng kết kinh
nghiệm dùm tôi, Tiểu Đồng nói Tiểu Diệp đã chìm sâu vào bể tình rồi
không thể kiềm chế được nữa, thầm mến người ta nửa năm, như điên như
cuồng, kết quả là người ta tên là gì cũng không biết.
Tôi vốn định nói cho Tiểu Diệp tối hôm
đó Lịch Xuyên đưa tôi về. Hoặc ít nhất nói cho cô ta người kia tên là
Vương Lịch Xuyên. Nhưng tôi nghĩ ngợi một hồi, lại không mở miệng. Tôi
rất đồng tình với Tiểu Diệp, nhưng Tiểu Diệp không phải bạn tôi. Tiểu
Diệp rất ít khi chủ động nói chuyện với tôi. Có một lần tôi thu nhầm
tiền, gặp phải lúc tâm trạng cô ta không tốt, bị cô ta hung hăng trách
móc một chút, làm cho tôi thật chật vật. Thật ra mọi người ở đây đều
biết, Tiểu Diệp thường xuyên mắc lỗi khi thu tiền, mọi người đều sợ tới
mức không để cô ta sờ vào máy thu ngân. Mắc gì tôi mới sai một lần liền
không thể tha thứ. Ngày hôm sau, tự Tiểu Diệp biết mình quá đáng, tới
đây mời tôi uống cà phê. Tóm lại, Tiểu Diệp là một người dễ bị cảm xúc
ảnh hưởng. Mà tôi, vì mẹ qua đời rất sớm, nên rất lý trí, từ nhỏ liền
như một đứa con trai, không dễ dàng xúc động.
Trong vòng một tháng này, tôi nghênh đón ba lần thi trắc nghiệm đầu tiên kể từ khi khai giảng tới nay. Mặc dù
tôi thật cố gắng học từ, nhưng thời gian tôi dành cho học tập so với mấy đứa con gái trong phòng ngủ vẫn là quá ít. Điểm trung bình của tôi chỉ
có 65. Điểm môn nghe bình thường, điểm môn đọc lại rớt. 65 là điểm số
tôi chưa từng gặp trong thời kì học trung học. Tôi cảm thấy xấu hổ, cảm
thấy sỉ nhục. Có một đoạn thời gian, tâm trạng tôi cực kì xấu, thậm chí
không muốn nhìn mấy người bạn cùng phòng. Vì điểm của họ đều cao hơn
tôi, thái độ với điểm số cũng đều như không cần. Chỉ có kiểu sinh viên
từ “trường làng” thi vào như tôi mới tính toán chi li về điểm số.
Bọn họ không có một ai đi tự học, nhưng
lại không ngừng tham gia vũ hội, xem phim, đi mua sắm. Phùng Tĩnh Nhi là người nhẹ nhàng nhất. Tất cả thời gian của cô ta đều dành cho việc yêu
đương, lại còn thường xuyên trốn học. Mà cô ta lại là người có điểm cao
nhất khoa. Cô ta nói nếu giữ vững được thành tích này, cuối năm cô ta có thể đạt được 4 học bổng, cao nhất phải kể tới học bổng của “Quỹ Hồng
Vũ”, loại học bổng này dành cho 10 sinh viên có thành tích tốt nhất. Bởi vì cạnh tranh kịch liệt, tất cả học bổng đều quyết định dựa trên điểm
số.
Tôi cần tiền như vậy, lại vô duyên với học bổng.
Tôi không phải sinh viên tốt, tuy nhiên, tôi là con gái ngoan. Tôi rốt cuộc có thể gửi tiền về nhà, còn có thể
đóng học phí cho em trai. Số tiền còn lại, ngoại trừ tiền sinh hoạt, tôi còn mua một máy nghe nhạc, một cây son môi. Ông chủ Starbucks yêu cầu
nhân viên nữ trang điểm, tôi vẫn dùng son môi của Lâm Thanh. Đợi tới khi tôi trả cho chị ấy, chị ấy nói tặng cho tôi. Còn ngượng ngùng nói, thật ra đã hết hạn “Đồ trang điểm đều có hạn sử dụng, em nhất định phải dùng hết trước hạn.” chị ấy còn khuyên tôi không cần mua đồ trang điểm chất
lượng thấp, ít nhất cũng phải mua Olay. Tôi mua một hiệu làm chị ấy cười nhạt, 10 tệ, tôi đã cảm thấy rất mắc. Tuy nhiên chị ấy nói, màu sắc
cũng được, cũng hợp với màu da của tôi. Đủ thấy năng lực thẩm mỹ của tôi cũng không kém. Tôi nói tôi có học một chút về vẽ tranh nước với bố.
Chị ấy nhìn tôi cười, không tin. Tôi chỉ phải nói với chị ấy bố tôi là
người Thượng Hải. Được phân công tới thị trấn nhỏ dạy học, sau đó liền
không quay về thành phố.
“Nói như vậy, em còn có thân thích ở Thượng Hải?”
“Ông nội em vẫn ở Thượng Hải.”
“Em có thân với ông nội không?”
“Vì kết hôn với mẹ em, bố em bất hòa với ông nội, sau đó không quay về nữa. Cũng không liên lạc gì.”
“Ông nội em làm nghề gì?”
“Không biết.”
Tối hôm thi xong bài trắc nghiệm thứ 3,
tôi tới ngày nghỉ, không tới tiệm cà phê. Trong phòng ngủ đột nhiên có
một