Teya Salat
Chuyên Sủng Nô Tâm

Chuyên Sủng Nô Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323164

Bình chọn: 8.5.00/10/316 lượt.

ên người nàng, dùng sức cầm lấy bầu ngực của nàng.

"Thay đổi như vầy sao?", ánh mắt lạnh lùng dừng lại ở khuôn mặt phóng đãng của nàng, bàn tay Lăng Vũ Dương đột nhiên dùng sức, xoa bóp lên.

"A ...", Trịnh Lê Tư cất giọng rên rỉ, bộ ngực kiêu hãnh càng đưa về phía trước.

"Đúng vậy ... Dùng sức sờ ... Muốn ta ... Vũ Dương ...", nàng bị kỹ xảo dồi dào của hắn khơi dậy dục hỏa trong cơ thể, kết cục không rụt rè mà rên la thành tiếng.

Lăng Vũ Dương nheo mắt lại, ánh lên sự lạnh lẽo đống tro tàn, "Ngươi thật sự quá dâm đãng!", dứt lời, hắn bất ngờ đem bàn tay to đang ở trên ngực của nàng mà đẩy nàng ra, làm cho nàng ngã xuống.

"Ôi!" Trịnh Lệ Tư the thé trách móc một tiếng, trong một lúc, thân thể bị ngã đau làm cho nàng không đứng lên được, mày nhíu lại, oán giận ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lăng Vũ Dương, "Đệ cố ý!"

"Muốn trách thì hãy tự trách mình trước. Đây là ngươi tự rước lấy", Lăng Vũ Dương cười lạnh, giọng nói hòa nhã không hề khách khí chứa đựng sự nghiêm khắc.

"Không ....Ta không tin ...", cặp mắt của Trịnh Lệ Tư đầy vẻ không thể tin thì thào tự nói, "Đệ rõ ràng cũng có ý với ta ...", nàng tự cho là đúng hỏi: "Vũ Dương, đệ là sợ bị đại ca đệ biết phải không? Không sao, chúng ta có thể giấu kín, thật..."

"Câm miệng! Lăng Vũ Dương ta cho dù vĩnh viễn không lấy được vợ cũng tuyệt đối không chấp nhận ngươi, cho dù ngươi không thê tử của đại ca ta thì cũng thế thôi!", Lăng Vũ Dương hạ giọng bí mật nói kèm theo cái nhìn vô cùng lạnh lẽo.

"Ngươi ...", Trịnh Lệ Tư mặt hết đỏ lại trắng, đáy mắt hiện lên vẻ khổ sở cùng thất vọng tột cùng.

"Chuyện này chỉ dừng ở đây, nể tình ngươi là thê tử của đại ca ta, ta sẽ không đem việc ngươi chạy tới Minh Nguyệt lâu với ý đồ dụ dỗ ta cho kẻ khác biết. Nhưng, từ nay về sau ... Ngươi đừng để ta lại nhìn thấy ngươi, hiểu chưa? Tuyệt đối đúng để ta thấy ngươi!", Lăng Vũ Dương trịnh trọng buông xuống cảnh cáo, ánh mắt tối sầm lại.

Cuối cùng Trịnh Lệ Tư hiểu ra Lăng Vũ Dương đối nàng vô tình, cả người khó khăn mới bò đứng lên, tập tễnh rời đi khỏi Minh Nguyệt lâu.

Đến bây giờ, nàng cũng hiểu được, Lăng Vũ Dương không phải như cái vẻ mặt ngoài hiền lành, nàng đã phán đoán hắn thật sự sai lầm rồi.※※※

Cả buổi tối, Lăng Vũ Dương hầu như chỉ muốn leo lên giường, Mộc Hi Nhi đưa tay sửa sang lại chăn đệm.

"Nàng thu gom hành lý đi, hai ngày nữa chúng ta sẽ rời đi"

Lăng Vũ Dương ngồi trên cái ghế dựa gần giường, một tay chống lên má phải, nhìn nàng làm một lát rồi đột nhiên mở miệng.

Mộc Hi Nhi nghe vậy ngẩn người quay lại, "Rời đi?", vẻ mặt nàng ngờ vực hỏi.

"Lần này vì ta trở về một chuyến, rất nhiều việc đều sai khiến thuộc hạ, so với dự định thì ta thấy quá lâu, còn rất nhiều chuyện phải làm mà không thể nào tiếp tục, cho nên ta tính hai ngày nữa sẽ rời đi". Lăng Vũ Dương hiếm khi nhẫn nại, giải thích như vậy.

Mộc Hi Nhi nửa hiểu nửa không gật đầu, "Dạ .... Nhưng mà, nhị thiếu gia, người phải đi, thì người nên thu gom hành lý đi!". nàng chỉ ở cạnh, làm tỳ nữ hầu hạ hắn hhi hắn ở Lăng gia trang thôi; Hắn phải rời đi, nàng cũng phải thu gom hành lý để làm chi a?

"Hai ngày nữa khi ta rời đi, nàng cũng cùng đi với ta, nếu không ta kêu nàng thu gom hành lý làm gì chứ?", Lăng Vũ Dương cười mà như không cười chăm chú nhìn ánh mắt khó hiểu của Mộc Hi Nhi, "Nhưng nàng nói cũng có lý, nàng thu gom luôn cả hành lý của ta đi!"

Mộc Hi Nhi bỗng dưng mở to mắt, "Nhị .... Nhị thiếu gia......", nàng nghe lầm phải không? Nàng không phải chỉ "tạm thời" hầu hạ nhị thiếu gia sao? Sao nàng phải đi cùng hắn chứ?

"Làm gì mà mở to mắt như vậy, giống y như cái chuông, dọa nạt người ta", Lăng Vũ Dương cố ý nói, nụ cười hòa nhã vẫn nở trên môi .

"Nhị thiếu gia, ta không thể đi theo người", Mộc Hi Nhi lấy can đảm cãi lại, nàng cố xem nhẹ cảm giác lạnh run phát ra từ ánh mắt Lăng Vũ Dương.

"Phải không? Nói thế nào nhỉ?" , Lăng Vũ Duông làm như không có gì cười hứng thú. "Nàng không phải thị nữ bên cạnh ta sao?"

"Đó chỉ là tạm thời thôi", Mộc Hi Nhi không nhịn được kêu lên, "Tiểu Hi là thị nữ sai vặt của nhị thiếu gia khi ở lại trang, chờ sau khi nhị thiếu gai đi khỏi, Tiểu Hi muốn trở về hầu hạ phu nhân", nàng vẫn cho là như vậy, nên mới bị câu nói vừa rồi của Lăng Vũ Dương làm sợ hãi.

"Chậc chậc, Hi Nhi, còn sót một chuyện nữa", Lăng Vũ Dương đột nhiên bỏ bàn tay chống bên má ra, giơ ngón trỏ lắc lắc ở trước mặt nàng, đáy mắt hiện lên một chút ý xấu xa.

"Chuyện gì?", Mộc Hi Nhi mờ mịt không hiểu hỏi.

"Nàng đã quên,nàng vốn là nữ nhân mà mẫu thân muốn "kết đôi" cho ta, khi ta đi khỏi đây, thì nàng chẳng lẽ không đi theo ta sao?", Lăng Vũ Dương nói chậm, tự nhiên có gì đó không ổn lắm.

Mộc Hi Nhi vì lời nói của hắn mà mặt đỏ lên, "Không, không, nhị thiếu gia, không phải như thế......"

"Không phải là thế nào?", Lăng Vũ Dương thong thả gạn hỏi.

"Tiểu Hi chỉ .... Chỉ nghĩ một lòng hầu hạ nhị thiếu gia mà thôi, tuyệt ... Tuyệt đối không có nghĩ .... Nghĩ muốn trèo cao...."

Cho dù bên trong tranh nàng bị những người khác châm chọc và xem thường, sao ngay cả nhị thiếu gia đến giờ vẫn không tin