
" Hàn Phỉ Vũ cảm thấy bị anh cười nhạo, không nhịn được có chút tức giận.
"Hiểu lầm? Có cái gì hiểu lầm? . Tả Hữu Nam đứng dậy, đem mặt lại gần cô "Hả?"
" Không cần như vậy. . . . . ."
Hơi thở Tả Hữu Nam phun lên mặt Hàn Phỉ Vũ, khiến cả người cô người run lên.
"Đến gần một chút, thì ra em lớn lên cũng rất dễ nhìn ." Bàn tay to của anh êm ái vuốt mặt cô.
"Không nên đụng vào tôi ."
Hàn Phỉ Vũ cảm thấy nơi bị Tả Hữu Nam đụng chạm như hỏa hoạn đốt nóng.
"Nếu anh vẫn muốn đụng?"
Cô không nói gì, dù sao anh cố ý muốn như thế, cô có thể cấm anh thế nào?
"Nhìn dáng vẻ của em, dường như anh đang khi dễ em."
Tả Hữu Nam bị vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Phỉ Vũ chọc cười.
Anh không thường cười, vì vậy nhân tài trên thương trường sẽ cho anh danh hiệu " Tu La mặt lạnh ", nhưng kỳ quái là trước mặt Hàn Phỉ Vũ, anh rất dễ dàng triển lộ nụ cười.
Là tâm tình anh xuất hiện biến chuyển, hay bởi vì Hàn Phỉ Vũ có năng lực đặc biệt?
"Không phải sao?" Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô lại dám lên tiếng chống đối Tả Hữu Nam.
Tả Hữu Nam nhướng lông mày, có chút ngoài ý muốn, " Động vật nhỏ nhu nhược cũng sẽ phản kháng sao!"
Lúc này, có người gõ cửa phòng khách quý.
"Tả tiên sinh, món ăn đã mang tới."
" Vào đi."
Tả Hữu Nam lúc này mới ngồi trở lại chỗ ngồi.
Người hầu bàn đem tất cả món ngon thơm phức đặt lên bàn.
"Tả tiên sinh, mời dùng chậm."
Đặt hết món ăn, người hầu bàn lễ độ lui ra ngoài.
Tả Hữu Nam cầm đũa bắt đầu ăn, mà Hàn Phỉ Vũ một bên chỉ nhìn.
"Em có hứng thú nhìn người khác ăn cơm sao?" Tả Hữu Nam không nhìn Hàn Phỉ Vũ, vừa ăn cơm, vừa rỗi rãnh hỏi.
"Tôi không có. . . . . ."
"Vậy thì cầm đũa đi."
"Tả tổng giám đốc, thật ra bụng tôi không đói." Cô vừa mới ăn cơm trưa.
"Không đói bụng cũng phải ăn." Anh kéo cô cùng đi, chính là muốn cô bồi anh ăn cơm.
"Tả tổng --" cô vốn không có khẩu vị, mới ăn cơm trưa, giờ phút này tuy toàn món ngon nhưng cũng không thể khơi cảm giác muốn ăn của cô.
" Hiện tại miệng của em trừ ăn cơm ra, không được có những động tác khác."
Hàn Phỉ Vũ cảm thấy bị làm khó, nhưng cô lại không muốn chọc giận Tả Hữu Nam, ngộ nhỡ bị đuổi việc. . . . . .
Nghĩ đến đây, cô chỉ có thể cầm đũa đem món ăn đưa vào miệng.
"Ăn ngon không?" Tả Hữu Nam Trực nhìn chằm chằm Hàn Phỉ Vũ.
Cô không trả lời, chỉ là đưa mắt chống lại anh.
"Tại sao không trả lời anh?" Tả Hữu Nam có chút không vui, anh không nghĩ Hàn Phỉ Vũ lại dám lớn mật như vậy.
"Anh. . . . . . Không phải mới nói, miệng của tôi trừ ăn cơm ra, không được có những động tác khác sao?" Hàn Phỉ Vũ ngập ngừng nói.
Tả Hữu Nam ngạc nhiên một giây, sau đó anh cười to ra tiếng.
"Ha ha ha. . . . . ."
Hàn Phỉ Vũ bị tiếng cười đột nhiên xuất hiện của Tả Hữu Nam làm sợ hết hồn, cô cũng không biết bộ dạng hàn băng như anh sẽ có lúc vui vẻ cười to như thế.
"Tôi. . . . . . Tôi nói gì chê cười sao?" giọng nói đặt câu hỏi không che giấu được run rẩy.
Tả Hữu Nam hứng thú nhìn Hàn Phỉ Vũ, "Em có lúc cũng rất thú vị nha."
Cô gái này, thật đặc biệt!
"Vậy sao?"
Cô không hiểu vì sao Tả Hữu Nam nói cô như vậy, cô cũng không biết mình "Thú vị" chỗ nào.
"Thôi, ăn cơm đi!" Anh cười một cái.
"Tả tổng giám đốc, chúng ta không phải về công ty sao?" Sau khi ăn cơm xong, Hàn Phỉ Vũ lần nữa bị Tả Hữu Nam nhét vào xe thể thao Porsche.
Sau khi lên xe, cô một lòng cho rằng Tả Hữu Nam sẽ chở cô về công ty, nhưng con đường này không phải về Thần Thoại.
"Anh có nói chúng ta phải về công ty sao?"
Tả Hữu Nam không nhìn Hàn Phỉ Vũ, nhìn thẳng đường xe phía trước, khóe miệng nâng lên nhất mạt nét cười ma mỵ.
"Vậy chúng ta đi đâu?" Hàn Phỉ Vũ có chút sợ, cô thật không muốn cùng Tả Hữu Nam đơn độc ở chung một chỗ quá lâu.
Cô biết, nếu cô không cách xa anh, cô rất nhanh sẽ gặp rơi vào lưới tình của anh.
Nhưng, cô và anh là hai loại người bất đồng, người bất đồng nên ở trong thế giới của mình!
"Tân Bắc Đầu." Tả Hữu Nam dứt khoát đáp lời.
" Tân Bắc Đầu?" Hàn Phỉ Vũ nhíu lại đôi mày thanh tú."Tại sao đi Tân Bắc Đầu?"
"Đi suối nước nóng a." Tả Hữu Nam đáp không chút để ý.
Hàn Phỉ Vũ kinh ngạc trợn tròn mắt hạnh, "Tả tổng giám đốc, phiền anh đến đầu phố dừng xe được không?"
"Tại sao?" Tả Hữu Nam giương lông mày, nhưng tốc độ xe không hề giảm bớt nửa phần.
"Ngày mai tôi còn muốn đi làm, đi đâu xa, ngày mai sợ sẽ trễ. Lại nói, tôi cũng không muốn đi chơi suối nước nóng ." Hàn Phỉ Vũ lấy dũng khí nói ra ý nguyện của cô, mặc dù cô biết Tả Hữu Nam chưa chắc sẽ để ý tới.
"Ngày mai anh cho em nghỉ phép, không cần lên công ty!" Tả Hữu Nam không có ý định cho phép Hàn Phỉ Vũ lấy việc công để né tránh.
"Nhưng tôi không muốn đi tắm suối nước nóng." Hàn Phỉ Vũ vẫn đang vùng vẫy giãy chết.
Một nam một nữ cùng đi tắm suối nước nóng, đây là hành động của những cặp tình nhân. Cô và Tả Hữu Nam cái gì cũng không phải, nhiều lắm cũng chỉ là cấp trên và thuộc hạ, làm sao có thể cùng đi tắm suối nước nóng!
"Anh muốn."
"Nhưng tôi không muốn." Hàn Phỉ Vũ cầm chặt tay không ngừng phát run.
Cô hiểu chính mình, hai ba lần cự tuyệt Tả Hữu Nam là rất nguy hiểm, không ai biết Tả Hữu