
Nam một khi tức giận sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô không muốn cùng anh cùng đi tắm suối nước nóng.
Đèn đỏ phía trước sáng lên, xe thể thao màu bạc ngừng lại.
Tả Hữu Nam chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm Hàn Phỉ Vũ.
"Em biết không? Chưa từng có phụ nữ nào dám cùng anh nói chuyện như vậy."
Trên mặt tuấn mỹ tản mát ra một loạt băng hàn.
"Tôi. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ bị Tả Hữu Nam hù dọa, máu trên mặt dần dần rút đi.
"Trước kia không có phụ nữ dám cự tuyệt anh, hiện tại lại càng không thể có."
Lạnh lẽo trong mắt Tả Hữu Nam làm Hàn Phỉ Vũ không nhịn được run cầm cập.
Đèn xanh sáng lên, Tả Hữu Nam quay đầu, tầm mắt trở lại chú ý đường phía trước.
Cô cho dù lá gan lớn hơn nữa, cũng sẽ không nguyện ý cùng Tả Hữu Nam Tân Bắc Đầu, nhưng cũng không dám phản bác nửa câu.
Xe thể thao màu bạc ngừng lại trước khách sạn Xuân Thiên.
Tả Hữu Nam xuống xe, căn cứ kinh nghiệm ở phòng ăn, Hàn Phỉ Vũ không dám chậm trễ, vội vàng xuống theo, để tránh lần nữa chọc anh mất hứng.
Tả Hữu Nam không để ý Hàn Phỉ Vũ sau lưng, vẫn đi vào khách sạn.
Cô nhắm mắt theo sát sau lưng Tả Hữu Nam, ánh mắt vẫn khoá trên bóng lưng anh, không chú ý phía trước có thềm đá, trượt chân, ngã xuống đất.
"A!" Thật là đau. Cô nhăn mày.
Tả Hữu Nam quay đầu lại, thấy Hàn Phỉ Vũ ngã xuống đất, mày rậm không khỏi nhăn lại.
Anh đi tới kéo cô, "Không ai dắt, em sẽ ngã nhào sao?"
Cô ngã bị thương, Tả Hữu Nam lại như có như không thương tiếc đau lòng.
"Không. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ không muốn làm Tả Hữu Nam mất hứng , nhưng cô không phòng ngừa được chuyện ngoài ý muốn.
Anh hừ một tiếng, sau đó ôm ngang cô lên.
Hàn Phỉ Vũ kinh hãi, "Tả --"
"Câm mồm ."
Tả Hữu Nam không cho phép cô có ý kiến, ôm thẳng cô, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, đi vào 'Phòng tổng thống' hoa lệ nhất khách sạn .
"Tả tiên sinh, nếu có phân phó gì, xin dùng điện thoại liên lạc với chúng ta." Người hầu bàn cung kính nói.
Đem cô đặt lên giường, Tả Hữu Nam giương giương một tay lên, ý bảo người nọ lui ra.
"Vậy tôi xin cáo lui trước." Người hầu bàn lập tức thối lui khỏi gian phòng.
Hàn Phỉ Vũ nửa nằm trên giường, rõ ràng cảm thấy tim đập mạnh không ngừng.
Tả Hữu Nam không để ý Hàn Phỉ Vũ trên giường, anh đi tới vườn hoa nhỏ bên ngoài 'Phòng tổng thống' .
Hàn Phỉ Vũ nhìn bóng lưng Tả Hữu Nam, cảm thấy người đàn ông này thật may mắn, ngay cả bóng lưng cũng có mị lực trí mạng.
Khi bóng dáng Tả Hữu Nam biến mất trong tầm mắt của cô, một cỗ mất mát không hiểu nhất thời đánh úp tới.
Tiếp đó ý thức được mình đang trên giường, giường lớn mềm mại khiến Hàn Phỉ Vũ sinh ra buồn ngủ, ngoài cửa sổ còn truyền đến tiếng chim hót như có như không, hòa thanh mới cây cối. . . . . .
Nơi này thật thoải mái a! Hàn Phỉ Vũ nghĩ như vậy, cơn buồn ngủ đã đánh úp vào cô.
Khi Tả Hữu Nam từ vườn hoa nhỏ trở lại phòng thì không khỏi khẽ nhíu mày.
Cô gái này cư nhiên ở trên giường ngủ thiếp đi?
Một phụ nữ thành thục cùng một người đàn ông bình thường ở chung một phòng có ý nghĩa gì, cô không biết sao?
Tả Hữu Nam giận đến mức muốn lập tức đánh thức Hàn Phỉ Vũ đang ngủ say sưa dậy, nhưng vừa đến gần cô, gương mặt say ngủ thuần khiết như thiên sứ lại làm anh ngừng mọi động tác; tầm mắt rơi thẳng trên người Hàn Phỉ Vũ.
Nói thật, dáng dấp cô gái này coi như không tệ.
Tả Hữu Nam dừng chân bên giường hồi lâu, không biết nhìn bao lâu, một lần thất thần, mới phát hiện nhìn chằm chằm một phụ nữ như vậy, căn bản không phù hợp với cá tính của anh.
"Có cái gì đẹp mắt sao? Còn không phải chỉ là một cô gái!" gương mặt Tả Hữu Nam lạnh lùng, rời khỏi giường, ngồi xuống ghế mát-xa chạy bằng điện.
"Chẳng lẽ Tả Hữu Nam anh còn chưa xem đủ phụ nữ sao? Anh đốt một điếu thuốc, ưu nhã suy nghĩ .
Thật ra anh hôm nay mới vừa trở về sau một hợp đồng ở Newyork, lý nên về nhà nghỉ ngơi một chút, bởi vì chuyến đi Newyork thật sự hao tổn tâm lực và tinh thần của anh.
Vậy mà, anh trước hết về công ty phân phó vài chuyện, nhưng vừa bước vào tập đoàn Thần Thoại, anh lập tức nhớ tới Hàn Phỉ Vũ.
"Không phải tuyệt sắc không vào mắt" là điều kiện lựa chọn bạn gái của anh, đây là chuyện mọi người đều biết.
Nhưng, Hàn Phỉ Vũ nhìn ngang nhìn dọc, nhiều nhất cũng chỉ có thể cũng coi là thanh lệ động lòng người mà thôi.
Thế nhưng anh lại đối với cô có hứng thú nồng hậu, chẳng những chủ động sai người đi tìm cô, còn đặc biệt kéo cô khỏi công ty, cùng ăn bữa trưa, cuối cùng còn kéo cô tới nơi này. . . . . .
Anh sẽ không phải yêu cô đi!
Ý niệm này chợt lóe trong đầu Tả Hữu Nam, anh liền bật cười.
Tả Hữu Nam anh há có thể nghiêm túc với phụ nữ! phụ nữ với anh chỉ là công cụ phát tiết dục vọng, điều hòa công việc và cuộc sống vật mà thôi.
Anh, tuyệt đối không có khả năng động tâm với một cô gái.
Cho dù biết sẽ không có cô gái ngốc nào không chút kiêng kỵ ngủ trước mặt anh!
Đến gần cô, thuần túy chỉ bởi vì tò mò, tò mò em ruột duy nhất của anh -- Tả Học Văn
Sẽ thích cô gái như thế nào.
Cho tới nay, trừ vẽ tranh ra nó dường như đối với những thứ khác không có hứng thú, cùng một cô gái qua lại như vậy, anh lần đầu thấy.
Tả Hữu