Polly po-cket
Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chuyện Xấu Nhiều Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214065

Bình chọn: 9.00/10/1406 lượt.

hái người đến đòi cưới. Ngươi nói có lợi hại hay không. Còn nữa còn nữa, thiếu gia chủ của tửu lâu này có nhân duyên vô cùng tốt. Nghe nói, cô nương toàn trấn đều muốn gả cho hắn, có phải càng lợi hại hơn không? Mà ngươi biết không, lợi hại nhất chính là, nghe nói cha con đông gia tửu lâu này không hề hợp nhau, ngày nào cũng ba trận nhỏ một trận lớn, hơi tí là động thủ đánh nhau. Người trong trấn đã nhìn đến phát chán…”

Diệp Ly cao hứng nói, lại thấy vẻ mặt Tiểu Tiểu tràn đầy phiền muộn. Lúc này nàng ngừng lại, vỗ lên bả vai Tiểu Tiểu, hỏi: “Sao vậy?”

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn nàng, suy nghĩ một lát, hỏi: “Diệp sư tỷ, lúc trước, khi triều đình vây diệt Đông Hải, là sư thúc cứu ta trở về sao?”

Diệp Ly nhíu mày, “Ngươi nói Ôn Túc à… Đúng vậy, là hắn cứu ngươi về…” Diệp Ly nghĩ nghĩ, nói, “Tiểu Tiểu, ta và ngươi cùng nói thật nhé. Thật ra, lúc đó, khi hắn đưa ngươi về, đều khiến chúng ta vô cùng kinh ngạc. Ta ở Đông Hải nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn quan tâm đến ai như vậy. Lúc ngươi hôn mê bất tỉnh, đại phu vất vả lắm mới giải độc được cho ngươi, lo lắng của hắn tuyệt đối không phải giải vờ… Ta cũng không rõ lắm a. Hắn giả mạo làm sư thúc của ngươi, tất cả những việc hắn làm, đều vì muốn lừa gạt tín nhiệm của ngươi. Nhưng cái lúc đó, ngươi căn bản cái gì cũng không biết, cho dù hắn muốn diễn trò, vậy thì diễn cho ai xem chứ… Tuy rằng, bụng dạ hắn khó lường, làm nhiều chuyện ác. Nhưng mà, đối với ngươi, có lẽ hắn cũng không thực sự không tốt…”

Tiểu Tiểu nghe những lời này, cúi đầu, ngực hơi nhói đau.

“A, Tiểu Tiểu, ta không cố ý nói mấy cái này cho ngươi phiền lòng a. Lại nói tiếp, chuyện hắn giả mạo làm sư thúc ngươi, chỉ là do ta đoán rồi nói cho ngươi nghe…” Diệp Ly có chút khẩn trương, “Nha, thật ra bị người ta lừa cũng không sao hết, cùng lắm thì, coi như bị chó cắn một cái. Lần sau thấy, tránh đi là được. Đúng không?”

Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, ngẩng đầu, “Đúng.”

Diệp Ly nở nụ cười, kéo đề tài sang chỗ khác, nói: “Đúng rồi, trong trấn nhỏ này hình như có rất nhiều bí mật nha. Hàng năm ta ở Đông Hải, tin tức cũng không linh thông lắm. Thế này nhé, ta muốn đi lên trấn dạo một vòng, may ra thì nghe được tin tức gì đó mới mẻ. Ngươi có muốn đi theo hay không?”

Tiểu Tiểu đã ổn định lại nỗi lòng, đang định đồng ý, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Ngân Kiêu, “Không được đi!”

Ngân Kiêu bước vài bước vào phòng, nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi. Nơi này không phải là chỗ dễ chơi. Tùy tiện đi bậy, cẩn thận chết lúc nào không biết đó.”

Diệp Ly không hiểu, “Vì sao?”

Ngân Kiêu đóng cửa phòng lại, thở dài, nói: “Nói cho các ngươi cũng chẳng được gì. Nơi này chính là chỗ tụ tập lớn nhất của ‘Phá Phong Lưu’. Chủ nhân của tửu lâu này, chính là tông chủ của ‘Phá Phong Lưu’…” Hắn liếc mắt nhìn ra ngã tư đường ngoài cửa sổ, “Người trong trấn này, không có một ai là dân chúng bình thường…”

Tiểu Tiểu và Diệp Ly nghe mà choáng váng.

Tiểu Tiểu cũng nhìn ra ngã tư đường ngoài cửa sổ. Tiểu phu trồng rau, tiểu thương bán hàng, nữ tử đàng hoàng, ăn chơi trác táng, lão giả tuổi già, nhi đồng non nớt… Tất cả những người này, đều không phải người thường? Này… Này rốt cục là cái nơi nguy hiểm gì a?

……….

Giờ phút này, bên ngoài, cách trấn vài dặm, có một đội nhân mã đang gấp rút đi đến.

Người dẫn quân, đúng là Liêm Chiêu.

Lúc gần tới trấn nhỏ, hắn ghìm ngựa, ý bảo gia tướng phía sau dừng lại.

Mấy ngày truy tìm tung tích, vất vả lắm mới tìm được tung tích của đám người Diệp Tri Huệ. Nhưng mà, khi các nàng đi vào trong cái trấn nhỏ này, lại khiến hắn kinh ngạc. Trấn này, không hề có trên bản đồ. Hắn cũng đã phái người hỏi qua phủ nha gần đó, nhưng mọi người khi nhắc tới trấn nhỏ này đều mang một vẻ mặt mù mịt. Không người nào có thể nói chính xác, nơi này do ai cai quản. Nơi này, chân chân chính chính là nơi tự do ngoài vòng pháp luật, không ở trong lòng vương thổ. Hắn vội vàng dẫn theo gia tướng đi vào, lo lắng không yên.

“Đóng quân tại chỗ, không có mệnh lệnh của ta, không thể hành động thiếu suy nghĩ,” Liêm Chiêu mở miệng, hạ lệnh.

Gia tướng phía sau cùng đồng thanh đáp: “Dạ, công tử.”

Liêm Chiêu xuống ngựa, nhìn bầu trời đã bắt đầu nổi mây đen, không khí bên người dần dần trầm xuống, có vẻ sắp mưa.

Hắn mở miệng, nói với đám gia tướng bên người: “Ta đi vào trấn trước, nếu có tình huống gì, sẽ đốt pháo hiệu.’

“Dạ.” Gia tướng cung kính đem điêu cung và hộp tên đưa lên.

Liêm Chiêu nhận lấy, trầm mặc một lát, đi vào trong trấn nhỏ kia.

……..

Bầu trời càng lúc càng u ám, gió cuốn theo bụi bặm, đảo quanh sát mặt đất. Rõ ràng là canh giờ buổi trưa, sắc trời lại u ám giống như ban đêm.

Trong rừng cây bên ngoài trấn, có một nam tử hai bảy hai tám tuổi đang đứng. Hắn mặc một thân y phục màu nguyệt bạch, phần phật bay trong gió, đứng trong một mảnh tối tăm kia, lại là sắc màu chiếu sáng duy nhất. Hắn nhắm mắt lại, đứng ở trong rừng, phảng phất như đã dung nhập vào bóng tối, không còn tách rời ra nữa.

Lúc này, mấy hắc y Ninja đột nhiên xuất hiện bên người hắn.

Hắn mở mắt, nói: “Tìn