
“Ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, Mai Hạ Bối, đây là lần cuối cùng!”
Mai Hạ Bối, tiếp dẫn sứ giả phụ trách tiếp dẫn linh hồn động vật, cũng là … sứ giả siêu cấp hồ đồ.
Hắn hồ đồ lại hay căng thẳng, cho nên thường tiếp dẫn sai linh hồn
người … ách … linh hồn động vật trở về. Ví dụ như nên điều một con sâu,
hắn lại gọi về một con voi to tướng; hoặc là trên danh sách rõ ràng là
bò, hắn lại gọi ngựa về. Làm con sâu đáng thương bị công kê tiên sinh
tham ăn nuốt chửng vào trong bụng (công kê: gà trống), hay là con bò kia đã bị kích điện mấy lần mà lại không chết được.
Cấp trên của Mai Bối Hạ, đại sứ của bộ phận tiếp dẫn linh hồn động vật – Hắc Mạn rốt cục thở dài, hạ thông điệp cuối cùng.
“Nếu lần này ngươi lại làm sai, ta sẽ cho ngươi đi cọ nhà vệ sinh!”
“Sẽ không! Lão Đại, cam đoan sẽ không!” Mai Hạ Bối mừng ra mặt, nhanh nhảu quỳ rạp xuống hôn lên đầu ngón chân của Hắc Mạn.”Cảm ơn ngươi cho
ta một cơ hội nữa! Cảm ơn ngươi, Lão Đại, cảm ơn ngươi!”
“Hy vọng ta sẽ không hối hận.” Hắc Mạn lảm bẩm nói. “Lần này là một
con mèo, ngươi ngàn vạn lần đừng tìm một con chuột về cho ta.”
“Được, được! Không phải chuột, cũng không phải cá, lại càng không
phải chó.” Mai Hạ Bối liên tục đáp: “Chính là một con mèo con, một con
mèo nhỏ đáng yêu, ngươi yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không làm loạn!”
Hắc Mạn không ôm chút tin tưởng nào, tà nghễ nhìn hắn.
“Mong là thế.”
Nhưng …
“Ngươi ở chỗ nào chui ra?”
Mai Hạ Bối trừng mắt hoảng sợ hét lên, mà một người đàn ông đang bị hắn một tay nắm cổ áo cũng giận dữ trừng mắt lại.
“Tôi mới muốn hỏi anh tóm lấy tôi làm gì!”
“A, a! Ta, ta ,ta …”
Mai Hạ Bối đầu đầy mồ hôi, sau nửa ngày lắp bắp rốt cục ngậm miệng,
tiện đà lặng lẽ quay đầu xem khứ thâu thứ (chắc là vật gì đó dùng để xem lại quá khứ). Người đàn ông kia cũng theo bản năng cũng cùng hắn xem
lại quá khứ …
“A!”
Lần này phát ra tiếng thét khủng khiếp là người đàn ông, hắn trừng
hai tròng mắt, hai con mắt thiếu chút nữa rơi ra, ngón tay chỉ chỉ vào
người đàn ông đang nằm trên vô lăng, còn lắc lắc người đó.
‘Kia không phải tôi sao? Vậy, vậy … vậy tôi là ai?”
Mai Hạ Bối cúi xuống.
“Xin, xin lỗi, ta … ta lại, lại bắt nhầm rồi.” Hắn áy náy, ảo não, ngập ngừng nói.
“Bắt nhầm rồi?!” Người đàn ông ngạc nhiên, rồi sau đó rống giận: “Có ý gì?! Cái gì gọi là bắt nhầm rồi?! Anh … anh là ai? Không cần nói với
tôi anh là cảnh sát, anh một chút cũng không giống!” Vừa nhìn liền biết
là A Đạt! Nếu hắn là cảnh sát thì mình đây chính là hoàng đế! (không
biết A Đạt nghĩa là gì)
“Ta … ta không phải cảnh sát, ta là .. là …” Mai Hạ Bối chẳng biết
làm sao bắt, lại liếc mắt nhìn xuống con mèo nhỏ dưới bánh xe.
“Ta nên là mang nó đi, nhưng … nhưng là tại sao lại nhầm với ngươi …”
“Mang nó đi?” Người đàn ông cũng liếc mắt mìn con mèo, sau đó lại
trợn mắt. “Có ý gì? Nói rõ một chút!” Hắn khẩu khí cương ngạnh ra lệnh.
Mai Hạ Bối thở dài.
“Ngươi không nhớ rõ sao? Vừa nãy không phải ngươi vì né một con mèo
đột nhiên vọt ra đường mới đâm phải giải phân cách? Đáng tiếc giờ của nó đã đến, tránh thế nào cũng không được, cho nên ta mới đén mang nó đi.”
“Đến … đến giờ? Mang nó … đi?”
Người đàn ông thì thào, sắc mặt biến đến khó coi. Hắn theo bản năng
muốn lui về phía sau, nhưng Mai Hạ Bối cầm vạt áo của hắn; đừng xem đối
phương thấp hơn hắn hai cái đầu, thế nhưng hắn một bước cũng không lùi
được.
“Anh nói … anh là muốn mang nó đi …” Hắn ngần ngừ chỉ chỉ lên trên. “Nhưng lại là … lại là mang lầm người, cho nên … cho nên …”
Hắn quay đầu nhìn lại người đàn ông đang gục trong xe, yết hầu khó khăn cất tiếng.
“Tôi là … tôi, ách, là linh hồn người kia?”
Ánh mắt hàm chứa đầy áy náy nhìn người kia, Mai Hạ Bối nhẹ nhàng gật gật đầu.
Người kia không dám tin, trừng mắt nhìn hắn. Hai hàng lông mày hắn nhếch cao, vẻ tức giận hằn trên mặt.
“SHIT! Ngươi nói một tiếng bắt nhầm rồi, ta liền phải nhận mệnh, là cái rắm gì vậy?
Mẹ nó! Ta phải kết hôn, vị hôn thê của ta cũng đã có thai, ngươi lại
nói một câu bắt nhầm rồi, tương lai sáng lạng của ta phốc một tiếng biến thành bọt nước sao?”
“Không, không phải, không phải!” Mai Hạ Bối lắc đầu nói: “Ta đưa
ngươi về, ngươi yên tâm, ta nhất định đưa ngươi trở về! Ngươi kết hôn,
sinh con, ta tuyệt đối không trì hoãn hành trình của ngươi.”
Người kia híp mắt.
“Thực sự?”
Mai Hạ Bối gật gật đầu.
“Thực sự, thực sự!”
“Mẹ nó, ngươi còn không mau làm đi, dông dài cái gì!?” Hắn lại rống rít gào: “Chờ ta chết mục xác rồi sao?”
“Không, sẽ không! Ngươi không có trong danh sách, cho nên sẽ không
chết, chỉ là …” Mai Hạ Bối liếc mắt nhìn người kia đang nổi giận đùng
đùng. ” Khuyết thiếu linh hồn mà thôi.”
“Chỉ là?!” Người kia không dám tin kêu lên: “Cái gì gọi là chỉ là?!
Khuyết thiếu linh hồn không phải cũng giống chết sao, còn nói cái gì chỉ là!”
“Phải, phải …” Mai Hạ Bối rối rít gật đầu.
“Không gọi chỉ là, không gọi chỉ là! Không …”
“Câm miệng!” Người kia không kiên nhẫn rống lên một tiếng.”Đừng dông dài nữa, còn không nhanh đưa ta về!”
“Ách, ách!” Mai Hạ Bối càng rối rít đáp: “Ta lập tức …”