
thay băng vệ
sinh, sau đó đánh răng rửa mặt chải tóc thay quần áo, định xách túi ra khỏi
cửa, rồi cô bỗng nhớ ra – túi đã mất.
Lúc đó cô mới nhớ ra, hôm qua túi đã bị cướp mất, nhớ
lại chuyện hôm qua bị sếp đuổi việc cho xã hội “hài hoà”, còn cả chuyện Trịnh
Húc Húc đá cô, rồi thẻ tín dụng, rồi tiền nhà.
Tâm trạng Đỗ Lôi Ty lại rơi xuống vực sâu lần nữa.
Sao con người tỉnh dậy lại có nhiều chuyện phiền phức
thế này?ởi áo khoác, ủ rũ ngã xuống giường.
Thôi cứ ngủ một giấc no say đi!
Tiếng chuông cửa bỗng reo vang liên tục không ngừng,
Đỗ Lôi Ty vốn không định quan tâm, ai ngờ nó cứ réo mãi, không hề có dấu hiệu
sẽ ngừng lại. Cô đành lồm cồm bò dậy, vác cặp mắt gấu trúc, tinh thần bải hoải
ra mở cửa.
“Ai đó…”
Cô chưa nói dứt câu thì đã bất ngờ bởi cảnh tượng
trước mắt: một ông chú mặc âu phục, phía sau ông chú còn có hai người đàn ông
cao to mặc âu phục đen, thắt cà vạt đen, đeo kính đen, vẻ mặc không chút cảm
xúc.
Ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu Đỗ Lôi Ty là – xã
hội đen!
“ Các… các người muốn làm
gì?” Đỗ Lôi Ty túm chặt cổ áo sơ mi nhàu nát của mình, kinh hoàng nhìn ba người
đứng ngoài.
“ Xin hỏi cô có phải là
tiểu thư Đỗ Lôi Lôi không?” Ông chú đứng đầu tỏ vẻ nghiêm túc.
“ Phải… không phải…” Cô lắc
đầu cật lực.
“ Vậy xin hỏi, cô là tiểu
thư Đỗ Lôi Ty phải không?”
Lần đầu tiên trong đời lại có người gọi tên cô bằng
một vẻ trấn tĩnh như thế, Đỗ Lôi Ty cảm thấy rất thần k
“Cũng không phải, các… các người tìm nhầm người rồi…”
“ Thế thì, xin hỏi cô họ Đỗ
phải không?”
“ Không phải, tôi cũng
không phải họ Đỗ!” Nói xong, cô định đóng sầm cửa lại.
Đúng lúc đó, bà chủ nhà bỗng bước ra từ phòng đối
diện, gọi một tiếng rất nhiệt tình: “Tiểu Đỗ à!”
Vẻ mặt Đỗ Lôi Ty như hoá đá.
“Đỗ tiểu thư, xin cô đi cùng chúng tôi!” Ông chú đưa
tay làm tư thế mời.
“Tôi không đi! Các người đã tìm lầm người rồi!” Đỗ Lôi
Ty nhanh chóng đóng cửa.
Trong tích tắc, hai gã đàn ông kính đen cùng bước lên
đứng trước mặt cô, bốn cánh tay cùng chặn lại cùng nói: “Đỗ tiểu thư, mời!”
Lần này, cô toi thật rồi.
Đỗ Lôi Ty bị hai gã đàn ông lực lưỡng đi cặp hai bên
ra ngoài, ông chú nghiêm túc đi phía trước. Khi ngang qua cổng tiểu khu, ông
anh bảo vệ nhìn thấy họ và réo gọi:
“Ôi! Tiểu Đỗ, em đáng đóng cảnh sát bắt cướp đấy à?”
Đối với ông anh bảo vệ, thì tướng mạo và dàng người của Đỗ Lôi Ty có đánh chết
cũng không thể bị xã hội đen nhắm trúng.
Đối với sự chào hỏi quá ư nhiệt tình của ông anh bảo
vệ. Đỗ Lôi Ty bỗng dưng muốn gào khóc thật to, cô đang chọc giận ai thế này?
Nằm lỳ ở nhà mà cũng đụng đến xã hội đen, chẳng lẽ túi đựng mì gói mà cô ném đã
làm nghẹn chết con chó của đại ca xã hội đen sao? Nhưng nghĩ lại thì, con chó
mà đại ca xã hội đen nuôi cùng sẽ không lục tìm thức ăn trong thùng rác chứ? Cô
rất nghiêm túc buộc kỹ túi rác lại mà.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì ông chú nghiêm túc phía
trước bỗng dừng lại, trước mặt họ là một chiếc xe sang trọng bóng loáng, Đỗ Lôi
Ty cũng không biết rốt cuộc là nhãn hiệu nào nữa.
Ông chú nghiêm túc đến trước cửa xe, như đang chào hỏi
người bên trong, sau đó mở cửa xe, phác cử chỉ mời với Đỗ Lôi Ty đứng bên cạnh.
“Đỗ tiểu thư, Tổng giám đốc đang đợi cô ở trong.”
“Tổng giám đốc?”
Với Đỗ Lôi Ty “Tổng giám đốc” cũng có nghĩa là “lão
đại”, “đại ca”, “rắn hổ mang”. Thế là thần kinh vốn đã căng thẳng của cô nay
còn căng thẳng hơn.
“Cái đó… tôi ….”
Chưa nói hết câu, hai gã đàn ông đeo kính đen phía sau
đã đẩy nhẹ, dễ dàng đẩy cô vào trong chiếc xe đó.
Vừa vào bên trong, cửa đã đống “sầm”
Đỗ Lôi Ty căng thẳng đến mức không cảm nhận thấy mình
đang căng thẳng nữa. Cô hoảng sợ khi nghĩ đến việc báo chí sáng mai sẽ giật
tít: “Một xác chết nữ chưa biết danh tính được tìm thấy ở bãi rác, nghi ngờ cái
chết có liên quan đến xã hội đen”, hoặc “Đắc tội với xã hội đen dẫn đến cái
chết bi thảm”…
Khi Đỗ Lôi Ty còn đang suy nghĩ xem tiêu đề nào sẽ thu
hút người đọc hơn, thì một tiếng ho đã cắt đứt dòng tư duy của cô, cô mới sực
nhớ ra, “cái chết bi thảm” kia chính là cô!
Gặp xã hội đen thì phải đối phó làm sao đây? Sau khi
tưởng tượng ra một loạt những nguy hiểm sẽ gặp phải, Đỗ Lôi Ty hai tay che
ngực, tư thế giống như một con chim cút, sau đó cầu xin bằng giọng run rẩy:
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Người đàn ông ngồi ghế trước cô cất giọng nói lịch sự:
“Cô Đỗ.”
“Đừng giết tôi, tôi không có tiền cũng không có sắc,
xin anh đừng giết tôi…”
“Cô Đỗ!” Người đàn ông cao giọng.
Cuối cùng Đỗ Lôi Ty ngừng van nài, run lẩy bẩy ngước
lên nhìn, rồi sững sờ. Đây là lần thứ hai nhìn thấy một anh đẹp trai bằng xương
bằng thịt, lần trước là trên đường, lần này là trong xe, mà ly kỳ nhất chính là
hai người này là một.
Lúc này Đỗ Lôi Ty đã rất băn khoăn, anh không phải là
khách mời tiết mục của đài truyền hình sao?
Sao đã biến thành đại ca xã hội đen vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?
Bỗng dưng, một ánh mắt trầm tĩnh và sắc nhọn phóng
đến, lại lần nữa cắt đứt sự suy diễn lung tung của cô.
“Cô Đỗ, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Anh đẹp trai lên tiếng,
uy nghiêm