
khác người.
Suy nhĩ gì cơ? Đỗ Lôi Ty trợn tròn đôi mắt, vẻ mặt
hoang mang nhìn đối phương.
Sắc mặt anh đẹp trai sa sầm, chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
Đỗ Lôi Ty vừa quay lại, giật mình! Không biết ông chú
nghiêm túc kia đã đứng cạnh cô khi nào, đang nhìn cô mà không chút cảm xúc.
“Jason, giải thích cho cô Đỗ biết nguyên nhân tôi đến
đây.”
“Vâng! Thưa sếp!” Sau đó ông chú tên Jason đã thay đổi
sắc mặt ban này, khoa tay múa chân, giọng điệu trầm bổng kể lại cho cô nghe đầu
đuôi sự việc.
Chuyện là thế này…
Sếp của ông chú ấy, cũng chính là anh chàng đẹp trai
mặt lạnh đang ngồi cạnh Đỗ Lôi Ty, thực ra là Liêm Tuấn – Tổng giám đốc của
công ty Liêm Thị. Liêm Tuấn còn trẻ nhưng đã một mình gánh vác cả Liêm Thi, có
thể nói là tuổi trẻ tài cao, đẹp trai phong độ, phong lưu phóng khoáng… (xin
được tỉnh lược ba ngàn từ…)
Một tháng trước, bà nội đã tám mươi tám tuổi của Tổng
giám đốc Liêm bỗng phát bệnh tim, đưa vào cấp cứu, về sau bệnh mãi không khỏi,
sức khoẻ mỗi lúc một giảm. Nhưng bà lão không yên tâm nằm trên giường tĩnh
dưỡng, lo lắng nhất là đứa cháu nội Liêm Tuấn gần ba mươi rồi vẫn chưa chịu lập
Bà lão ngày nào cũng cằn nhằn rằng “Bà chết rồi mà
Liêm gia vẫn chưa có ai nối dỗi”, “chết không nhắm mắt” v.v… Là phận cháu, anh
không chịu đựng được nữa, quyết định tìm cháu dâu cho bà!
Sau khi đi xem mắt rất nhiều đối tượng, Tổng giám đốc
Liêm cũng tìm ra một người ưng ý, thế là lấy nhẫn kim cương ra chuẩn bị cầu hôn
với đối tượng X. Nào ngờ phụ nữ bây giờ câu nệ lắm, cảm thấy hai người mới quen
chưa được mấy ngày đã kết hôn thì kỳ cục quá, hơn nữa làm gì có người nào lại
cầu hôn trên đường, tiện tay đưa luôn nhẫn cưới, quá ư là không tôn trọng phụ
nữ! Người đẹp tức giận nên đã từ chối Tổng giám đốc Liêm ngay tại chỗ.
Tổng giám đốc Liêm từ nhỏ đã tài hoa hơn người lần đầu
cầu hôn mà lại bị từ chối không chút thương tình, anh nhất thời nông nỗi. Không
biết trời xui đất khiến thế nào, lần này Tổng giám đốc Liêm gặp ngay Đỗ Lôi Ty
đang đi trên đường. Thế là sự việc đã diễn biến thành thế này.
Jason thao thao bất tuyệt kể hết câu chuyện, sau đó lễ
phép dò hỏi: “Xin hỏi Đỗ tiểu thư đã suy nghĩ đến chuyện kết hôn với Tổng giám
đốc của chúng tôi chưa?”
Đỗ Lôi Ty đã bàng hoàng đến độ hoá thành pho tượng.
Bây giờ điều mà cô đang nghĩ không phải là sao mình
lại may mắn như thế, cũng không phải rùa vàng Liêm Tuấn đắt giá đến mức nào,
càng không phải là bà lão gần chín mươi còn trông cháu nột kết hôn đáng thương
biết bao, cái mà cô đang nghĩ trong đầu là chiếc nhẫn kim cương ấy…
Mẹ ơi! Cái thứ đồ giả ấy lại là đồ thật sao!
Cảm giác của cô lúc này như đang có một chậu nước lạnh
đổ ụp xuống đầu. Hôm qua cô… hình như… đã cầm cả nhẫn… lẫn thùng giấy… vứt vứt
vứt vứt vứt đi rồi!!!
Cô run lập cà lập cập quay lại, hỏi Liêm Tuấn: “Tôi…
có thể nào… không kết hôn với anh…”
“Được.” Liêm Tuấn trả lời ngắn gọn: “Nhưng bắt buộc
phải trả nhẫn cho tôi.”
Cạch…
Trái tim bé nhỏ của Đỗ Lôi Ty đã không chịu nổi, vỡ
tan!
“Anh đợi một chút, tôi… tôi vào nhà tìm… tìm cho anh…”
“Tôi đi cùng cô.”
Sự việc sau đó đã diễn ra như sau: Đỗ Lôi Ty ruột nóng
như lửa đốt, sục sạo khắp nơi trong nhà để tìm chiếc nhẫn kim cương, còn sếp
tổng ung dung đứng phía sau nhìn cô.
Tìm suốt một tiếng đồng hồ, Đỗ Lôi Ty quay lại lau mồ
hôi, “Hay là… tôi lại đến bãi rác tìm thử…”
Cô hùng hục chạy đến bãi rác của tiểu khu, giờ nó đã
được chất cao như núi.
Đỗ Lôi Ty bổng cảm thấy, nếu cô thất nghiệp thì có lẽ
đến đây nhặt thùng rác cũng được. Cô không chỉ phát hiện ra điện thoại di động,
quạt điện, radio… bị vức đi trong đống rác, mà thậm chí còn tìm ra bài kiểm tra
số học điểm dưới trung bình của cậu con mập mạp nhà bà chủ nữa.
Chỉ có điều, chiếc nhẫn kim cương thì chẳng thấy đâ
Người xưa có câu “chó cuống lên sẽ vượt tường”, thực
ra con người cuống lên cũng sẽ suy nghĩ hồ đồ. Đỗ Lôi Ty quay lại, ra lệnh cho
sếp tổng: “Anh cũng tìm giúp tôi đi chứ, một chiếc hộp giấy nhỏ, cao thế này,
rộng thế này…”
Cô chỉ lo miêu tả mà hoàn toàn không chú ý thấy vẻ mặt
sa sầm như có mây đen che phủ của Liêm Tuấn, nhưng lúc cô vừa ngẩng đầu lên,
sếp tổng đã mưa tạnh trời trong, anh mỉm cười, chỉ cạnh chân mình: “Có phải
chiếc hộp này không?”
“A!” Đỗ Lôi Ty sáng mắt lên, chỉ cảm thấy trong lòng
chảy lên một tia hy vọng, nước mắt như sắp trào ra.
Đúng là tìm mỏi mắt mà chẳng thấy đâu, đột nhiên quay
lại thấy ngay chiếc hộp giấy đang nằm dưới gấu quần tây của Tổng giám đốc.
Chỉ có điều tâm trạng sung sướng đó không giữ được
lâu, cô nhanh chóng phát hiện ra, đúng là chiếc hộp đó, nhưng nhẫn thì… sao
không thấy đâu???
Cô lật tìm cả trong lẫn ngoài, rồi lại tìm trong phạm
vi mười mét xung quanh nó, vẫn không thấy bóng nữa viên kim cương chứ đừng nói
là chiếc nhẫn.
“Hay là… tôi đến hỏi bảo vệ thử?”
“Không cần hỏi.” Liêm Tuấn nãy giờ im lặng cũng lên
tiếng, “Tìm không thấy thì thôi.”
Thôi à?!
Đỗ Lôi Ty mừng muốn khóc. Mất viên kim cương mười mấy
carat mà lại nói là thôi không sao, Tổng giám đốc quả nhiên là tài đại k