
Đêm khuya chìm xuống, chính là lúc vô cùng âm u, thời tiết xấu, ban đêm thường có
tuyết, tuy nhiên trong biệt thự có không khí âm áp, nhưng vẫn làm cho người
cảm thấy không khí lạnh. Rẻm cửa sổ trong phòng không có kéo kín, xuyên
qua khe hở có thể nhìn thấy bầu trời âm u bên ngoài và chải quét tuyết
và hạt giống thông qua các vết nứt, giống như có người liên tục ném vào
không khí, dạng như đường. Bên trong và ngoài chênh lệch nhiệt độ làm
cho trên Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôncửa sổ tụ lại một tầng hơi nước, một tầng hơi mỏng, mờ mờ ảo ảo, khiến
người khác không phân biệt được là hiện thực hay là cảnh tượng trong mơ.
Lục Tắc Linh nhẹ nhàng chuyển người, làm góc chăn bên cạnh người kẹp vào,
chăn nhung san hô mỏng này là cô mới vửa đồi không bao lâu, rất nhẹ
nhưng cũng cực kỳ mềm mại, chẳng qua là anh không có phát hiện.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có một chút ánh sáng mờ ảo rọi vào trong khe hở rèm cửa chiếu vào trong các đồ trang trí trong phòng. Lục Tắc Linh dựa
vào ánh sáng yếu ớt cẩn thân quan sát bóng dáng người đàn ông nằm bên
cạnh, cùng một kí ức giống nhau, sau khi anh thân mật thô bạo, liền quay lưng về phía cô. Như thể phân biệt rỏ ràng, im lặng tuyên bố về phía
cô, thế giới của anh, cô cả đời đều hi vọng với tới. Nhìn bóng dáng
trong bóng tối mông lung, Lục Tắc Linh có chút hoảng hốt, rõ ràng gần
như thế nhưng lại cảm thấy xa không thể chạm tới, rõ ràng quen thuộc như thế nhưng lại luôn cảm thấy xa lạ. Chính cô đều khó mà tưởng tượng ra,
cô và người đàn ông này đã sinh hoạt chung với nhau gần ba năm.
Không phải không xót xa, từ 21 tuổi đến 24 tuổi, tuổi xuân của người phụ nữ
là tốt đẹp nhất, giống như một dạng trang sách, lặng lẽ qua đi, kiên
quyết thế đấy.
Thịnh Nghiệp Sâm, cô cũng không biết mình rốt cuộc thương anh bao nhiêu, tất cả mọi người mắng chửi cô, nói cô là kẻ điên, có lẽ là, cô thương anh yêu đến không cần chính bản thân mình, ngay từ
đầu cô đã chính là kẻ điên. Cô biết anh vĩnh viễn không có khả năng cưới cô, cô cũng khôngDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn muốn thêm gì nữa, cô chỉ muốn cứ như vậy cùng anh một chỗ, cho dù là kẻ thù của toàn bộ thế giới.
Cô lặng lẽ xích sát lại gần anh, khẳng định anh híp thở ổn định, chính xác đã ngủ thiếp đi, hơi di chuyển một chút, dựa sát bên cạnh anh, đưa tay
xa cách ôm lấy eo gầy gò của anh. Cô muốn gần sát da thịt anh, mà lại sợ như thế đi quá giới hạn sẽ đánh thức anh dậy, cuối cùng chỉ dừng lại ở
da thịt anh với khoảng cách ước chừng mấy centimet, tượng tưởng cảm thấy chính mỉnh đang ôm lấy anh. Cực kỳ thân thiết với khoảng cách vô cùng
thân mật, giống như anh thật sự là của cô.
Như thế này, cũng đã làm cho cô thỏa mãn rồi.
Cô nghiêng nghiêng đầu, sợi tóc mềm mại dán ở sống lưng của anh, vừa định
lại gần chút nữa, Thịnh Nghiệp Sâm đang ngủ say đột nhiên giật giật, cô
khẩn trương thu tay lại, sợ tới mức quên cả hô hấp. Trong bóng đêm, hết
thảy nước mắt giống như đều hư ảo, Lục Tắc Linh khẩn trương đến nỗi lưng toát ra mồ hôi lạnh, một lúc lâu cũng chưa giam động đậy. Không biết
qua bao lâu, Thịnh Nghiệp Sâm truyền đến hô hấp bình ổn một lần nữa, Lục Tắc Linh mới biết được anh không phải là đã tỉnh, chẳng qua trong lúc
ngủ mơ lật người mà thôi.
Cô nhẹ nhàng thở ra, lau hết mồ hôi
trên trán, không còn dũng khí tới gần, im lặng xê dicxh5 qua hướng góc
tướng, ôm lấy hai cánh tay, nhắm mắt lại, ép chính mình chìm vào giấc
ngủ.
Tình hình vài năm này đã xảy ra vô số lần, chính cô cũng
không nhịn được muốn tự giễu, cô sợ chọc giân anh, không được sự cho
phép của anh, cô ôm anh cũng không giám, như thế cô vừa hẹn mọn lại vừa
đáng thương, Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônnhưng mà toàn bộ do cô lựa chọn, cô không từ thủ đoạn đạt được, cô phải vui vẻ chịu đựng.
Sáng sớm tinh mơ, Lục Tắc Linh theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, nhanh chóng
chỉnh trnag lại chính bản thân liền chui vào nhà bếp, Đào Tiểu Mễ nấu
chút cháo, lại nhanh chóng xào chút món ăn, đặt lên bàn. Sau khi làm
xong tất cả, mang thuốc ra, chế chút nước ấm trở lại phòng.
Thịnh Nghiệp Sâm chưa rời giường, Lục Tắc Linh nhẹ nhàng lay bả vai Thịnh
Nghiệp Sâm, đây là thời điểm duy nhất Lục Tắc Linh đụng chạm anh không
nổi giận. Thịnh Nghiệp Sâm hơi hơi giật giật, giấc ngủ ngắn buổi sáng
của anh, khẽ đụng liền thức dậy, một lát sau, anh từ từ ngồi dậy, cau
mày, kìm nén thức dậy.
Lục Tắc Linh đưa hai viên thuốc cho anh, lại đem nước ấm đưa cho anh. Nhìn anh uống thuốc xong rồi mới nhận lấy
ly nước đặt lên bàn. Lục Tắc Linh im lặng cầm đôi dép đặt bên chân Thịnh Nghiệp Sâm, anh nghe thấy âm thanh xê dịch liền giẫm lên đôi dép, sau
đó bước vô phòng tắm rửa mặt, thực ra đối với quá trình này anh đã vô
cùng quen thuộc, nhưng mà Lục Tắc Linh vẫn không yên tâm, cầm lấy cốc
nước rón rén đi theo sau anh, nhìn anh rửa mặt xong, đánh răng xong, đi
vào nhà ăn, mới yên tâm, cầm bát cháo còn ấm đưa đến trước mặt anh, toàn bộ quá trính cũng không nói bất kỳ điều gì, trầm mặc giống như một cái
máy.
Thính Nghiệp Sâm cầm thìa vừa ăn hai muỗng cháo, vẻ mặt có chút bất thường, anh nhìu chặt lòng m