Cố Chấp Cuồng

Cố Chấp Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322694

Bình chọn: 8.00/10/269 lượt.

ông hỏi gì cả, chỉ đi theo anh."

Lục Tắc Linh có chút không hiểu đành theo anh lên xe. Anh lên xe cũng chỉ kêu cô ngủ một chút rồi không nói thêm gì nữa. Tốc độ xe của anh rất nhanh, trên đường cao tốc cứ xé gió mà chạy. Xe cao cấp có khác, động cơ thật là êm nhẹ. Lục Tắc Linh vốn không định ngủ, nhưng trong xe lại quá thoải mái, cô có hơi mệt nên một lúc sau liền ngủ quên.

Lúc cô bị Thịnh Nghiệp Sâm đánh thức, cô mới phát hiện bên ngoài đã tối đen.

Cô có chút chậm chạp đi theo Thịnh Nghiệp Sâm xuống xe. Vô tri vô giác cảm thấy mọi thứ trước mắt đều rất quen thuộc.

Chờ lúc cô đi theo Thịnh Nghiệp Sâm từng bậc từng bậc đi lên cầu thang, cô mới có thể như được xối nước lên đầu từ trong mơ hồ thức tỉnh, vừa kịp hiểu được vì sao Thịnh Nghiệp Sâm mang cô đến đây.

Cô vịn lấy thanh sắt bảo hộ hai bên cầu thang khó khăn bước từng bước. Trong lòng thật khổ sở, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong mắt đều là chua xót: "Tôi biết anh có ý tốt, nhưng nơi này tôi đã biết, tôi cũng đến vài lần, ông ấy sẽ không gặp tôi."

Thịnh Nghiệp Sâm cũng ngừng lại, anh đứng trên cao, đột nhiên xoay người lại. Lục Tắc Linh khó khăn lắm mới nhìn thấy cằm của anh, một thân áo sơmi trắng, khiến cho khí chất của anh trầm tĩnh. Anh thản nhiên cười, bên khóe miệng còn chút sưng, nhưng lại khiến Lục Tắc Linh cảm thấy ấm áp.

"Em có tin tưởng kì tích không?" Đây là câu nói cuối cùng của anh với cô.

Anh đứng ở trước cửa nhà ba của Lục Tắc Linh, không chút do dự nhấn vào chuông cửa.

Âm thanh leng keng leng keng vang vọng. Giống như đã qua một thế kỉ. Lục Tắc Linh bất lực nhìn chằm chằm cánh cửa chống trộm kiểu dáng cũ kĩ, mỗi một giây trôi qua đều cảm thấy dằn vặt.

Bên trong cửa tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng dép lê lẹp xẹp ngày càng gần.

Két một tiếng, cửa chống trộm bằng gỗ mở ra.

Lục Tắc Linh nước mắt ào ào chảy xuống, giống như nằm mơ giữa ban ngày. Cách cánh cửa chống trộm màu xanh loang lổ, Lục Tắc Linh thấy ba Lục gương mặt già đi rất nhiều. Trong lòng thật đau, thời gian dài như vậy vô tình trôi qua mà cô chưa kịp làm gì để bù đắp lỗi lầm.

Ba Lục liếc nhìn Thịnh Nghiệp Sâm một cái, cuối cùng mở ra cái khóa cửa.

"Vào đi." Giọng nói của ông bình tĩnh như thể bọn họ chưa từng chia lìa. Cô chỉ là đi học, học xong lại về nhà. Sáu năm trôi qua, Lục Tắc Linh gần như sắp quên giọng nói của ba mình, giờ này phút này, cô nước mắt mông lung. Ngơ ngác đứng ở đó, hầu như không có phản ứng gì.

"Còn không đi vào? Bên ngoài nóng."

Cuối cùng, là Thịnh Nghiệp Sâm nhẹ nhàng đẩy cô đi vào.

Thịnh Nghiệp Sâm cũng không có theo đi vào, cũng không nói cái gì. Ba Lục hiểu ý đóng cửa lại.

Lục Tắc Linh vô cùng thận trọng. Trên thực tế người đàn ông này không phải là người ngoài, là người cha ruột thịt của cô, là người thân duy nhất trên đời này của cô. Nhưng cô lại cảm thấy xa quê nhiều năm, khi về càng gần thì càng không bình tĩnh.

TV trong phòng vẫn mở, TV đang chiếu tiết mục thưởng thức và giám định bút tích thư pháp của người nổi tiếng. Âm thanh cũng không lớn, chỉ là với Lục Tắc Linh lại cảm thấy là tiết mục thật phiền chán, giờ phút này cô lại cảm thấy giống như nhạc đồi trụy.

Ngôi nhà với hai phòng ngủ, một phòng khách, cũng chỉ có một cửa được mở. Phần lớn gia cụ và cách bài trí trong nhà đều giống như cũ... chỉ là có một vài thứ được thay đổi vị trí khi ba ba nổi hứng.

Đặc biệt là........Trong phòng khách vẫn đặt cây đàn Piano, mảnh vải bố phủ lên trên có hơi cũ kĩ, Lục Tắc Linh cảm thấy thật đau lòng.

Bước chân không tự giác vội bước tới.

Cô lấy tay vuốt ve cây đàn Piano như là báo vật, vén lên mảnh vải, bố cây đàn Piano màu đen quen thuộc hiện ra.

Những năm tháng quá khứ giống như nước chảy ngược về, từng giọt từng giọt bao phủ lấy cô. Hiện tại lại càng ngày càng mơ hồ, từ từ mất đi, mãi cho đến khi giọt nước dừng trên Piano vì sức hút trái đất, một giọt, hai giọt… Càng ngày càng nhiều, cô lau qua loa làm vết nước đọng loang lổ lưu lại trên nước sơn của cây đàn.

Ngẩn ngơ một hồi, Lục Tắc Linh giống như được về lại tuổi thơ, tự mô phỏng lại những hành động lúc đó, cô ngồi trên sô pha xem TV không biết chán, mẹ thì ở nhà bếp nấu cơm, âm thanh của nồi chảo truyền đến từng hồi từng hồi. Mùi thơm thức ăn lại lôi kéo con sâu tham ăn Lục Tắc Linh động đậy.

Chưa kịp chạy vào nhà bếp, đã bị ba xách như xách gà con đặt trước Piano, còn nghiêm túc nói với cô khi nào đàn tốt, mới được xem TV.

Cô giận dỗi ngồi trước Piano, không nghe lời đàn loạn một hồi, âm thanh leng keng thùng thùng thật sự là hỗn loạn. Cô lúc nhỏ chính là như vậy, thường không nghe lời, thế nào cũng phải chọc ba mắng một chút mới chịu.

Sau đó mẹ lại rời đi trước bọn họ, tiền để dành trong nhà cũng dùng hết. Ba bán hết mấy thứ đáng giá trong nhà để chữa bệnh cho mẹ, nhưng có thế nào đi nữa cũng không chịu bán cây đàn này của Lục Tắc Linh.

Ông tận tâm tận lực, giáo dục cô thành một cô gái ngoan hiền lễ độ. Cô chính là viên ngọc quý trên tay ông, là niềm kiêu hãnh của ông, nhưng cô lại phụ đi kì vọng của ông, tự tay hủy đi đứa con gái tốt nhất trong lòng ông.

Lục T


XtGem Forum catalog