
hỏi.
Sơ Vân ngẩn ngơ, dùng cái gì để trao đổi đây?
À, đúng rồi, nếu người này có thể cứu cô ra ngoài thì nhất định cô sẽ nói ba mẹ cho hắn một số tiền lớn!
“Tôi không cần tiền.” dường như đã biết rõ suy nghĩ của cô, thiếu niên dùng giọng nói ôn hòa trả lời cô.
Sơ Vân nghe vậy lại ngơ ngẩn, cô mờ mịt nhìn đối phương, lắc đầu tỏ vẻ không biết phải trả lời thế nào.
Thiếu niên vươn tay từ từ xé băng dính
trên miệng cô ra, băng dính rất chặt, hắn cẩn thận xé từng lớp một,
dường như sợ băng dính sẽ làm tổn thương đến da thịt non mềm kia. Rốt
cuộc băng dính cũng được xé ra hết, khuôn mặt của thiếu nữ chính thức lộ ra. Không ngoài dự đoán, đôi mắt sáng, hàm răng trắng tinh.
Tay phải của thiếu niên cũng không thu
hồi lại mà thuận theo bản năng rởi khỏi gáy của thiếu nữ, nhẹ nhàng vuốt ve. Cô sợ đến phát khóc nhưng vẫn cố gắng kìm nén nước mắt, vì vậy đôi
mắt to lại càng trở nên ướt át.
Thiếu niên nhìn xuống thấy dáng vẻ muốn
khóc mà không dám khóc của thiếu nữ, vô cùng mảnh mai, vô cùng yếu đuối
không nơi nương tựa khiến cho hắn muốn dùng lực thật mạnh ôm cô bé này
vào trong lòng, sau đó liếm mút chà đạp cô, thậm chí nuốt trọn cô! Nhưng hắn lại chậm rãi thu hồi cánh tay làm cho cô sợ hãi lại. Hắn cũng không biết vì cái gì nữa.
“Em có đồng ý đi theo tôi không?” Thiếu niên cúi đầu xuống ghé sát vào cô, nhìn cánh môi non nớt của cô hỏi.
Sơ Vân hơi bĩu môi, không hiểu rõ ý của
hắn. Lúc này cô đã dần dần thích nghi với ánh sáng yếu ớt trong xe,
nhưng vì người này đội mũ nên cô không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có thể cảm giác được người này có đôi mắt cực sáng.
“Nói đi.” Thiếu niên có vẻ mất kiên
nhẫn. Sơ Vân theo phản xạ vội vàng gật đầu. Mặc kệ là điều kiện gì, bây
giờ cô cũng chỉ có thể đồng ý.
Cô đã bị lộ, không thể quay đầu lại nữa, nếu người này không dẫn cô đi thì kết quả của cô chỉ sợ sẽ không khá
hơn thiếu nữ bị chôn vùi trong rừng cây kia chút nào.
Nhớ tới cảnh tượng xảy ra trong chiếc xe dơ bẩn kia đêm hôm đó, cánh tay mảnh khảnh rơi xuống từ chiếc chăn bẩn
thỉu, còn có ham mê khủng bố của “người mua” mà cô nghe lén được khiến
cô không nhịn được mà rùng mình.
Bất kể thế nào trước tiên cô cũng phải thoát khỏi bọn cầm thú đáng sợ này đã.
Thấy cô gật đầu, thiếu niên khẽ nở nụ cười.
“Em phải nhớ cho kĩ, tôi đã nói rõ là phải vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn cũng không được rời khỏi tôi.” Thiếu niên dùng giọng nói ôn hòa nhấn mạnh lần nữa.
Hơi thở của hắn nhẹ nhàng quét qua mặt cô, những sợi tóc dán trên mặt bị thổi lên khiến cho mặt cô ngưa ngứa.
Sơ Vân cắn môi, gật đầu thêm một lần nữa. Mặc kệ thế nào, giờ cứ rời khỏi đây rồi nói sau.
“Nhớ kĩ lời hứa của em, nếu như em dám phản bội tôi…” Thiếu niên ghé sát vào tai cô khẽ nói, “Tôi sẽ dùng từng dao từng dao một cắt lấy thịt của em, khiến cho em phải nhận hết mọi sự đau khổ đáng sợ nhất trên đời này…” Đôi môi mỏng của thiếu niên lướt qua mặt cô, sau đó mỉm cười dịu dàng với cô, lộ ra hàm răng trắng.
Không hiểu vì sao nụ cười này lại làm cho Sơ Vân không nhịn được phải rùng mình một cái.
Edit: Panda đào hoa
Thấy thiếu nữ mềm mại lại biết điều như
vậy nên sau khi thiếu nói ra câu uy hiếp đáng sợ kia xong lại rất hài
lòng nói thêm một câu: “Tôi tên là Lục Tiến, từ nay về sau em là của tôi.” Nói xong lại dùng mu bàn tay sờ nhẹ qua gò má mềm mịn của cô.
Khi hắn tới gần, mũi Sơ Vân ngửi thấy
một luồng hơi thở nam tính mát lạnh, cô lớn như vậy nhưng chưa bao giờ
tiếp xúc một cách mập mờ với đàn ông như thế nên ngực lập tức đập rộn
ràng, cảm thấy có chút mờ mịt không yên lòng. Cô cảm thấy hình như mình
vừa đồng ý một chuyện không nên đồng ý. Nhưng không đợi cô suy nghĩ đến
việc này thiếu niên đã dán băng dính trở lại trên miệng cô sau đó xoay
người đóng cửa lại rồi xuống xe.
Sơ Vân lập tức trừng mắt, bắt đầu hoảng
sợ, sao anh ta lại bỏ đi chứ? Không phải vừa rồi đã đồng ý dẫn cô đi
sao? Vừa bị dọa sợ nên cô đã sớm quên mất do dự vừa rồi của mình.
Cô kinh hoàng quỳ trên mặt đất không
ngừng phát ra âm thanh “ưm ưm” khẩn cầu người kia quay lại mau chóng dẫn cô rời khỏi đây, hắn có muốn gì cô cũng tình nguyện làm hết!
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng
nói khiến cho cô nhận ra thì ra người tên là Lục Tiến vẫn chưa đi. Hắn
chỉ xuống xe bàn điều kiện với mấy người kia.
Mấy người kia đi vào trong rừng, khoảng
cách quá xa, dù cô có cố gắng dán vào vách xe cũng không nghe thấy bọn
họ nói gì. Cô chỉ có thể lo lắng bất an tiếp tục chờ đợi. Cô cũng không
phải chờ quá lâu, sau khi mấy người kia nói chuyện xong, cô nghe thấy
tiếng động cơ chiếc xe đang mở cũng dừng lại. Động cơ cũng chưa tắt hẳn, chỉ phát ra âm thanh trầm thấp. Sau đó, cánh cửa nhỏ mở ra, người tên
Lục Tiến lại xuấn hiện lần nữa. Hắn nhìn đôi mắt to kinh hoàng của cô,
xoay người vươn tay đưa cô ra khỏi thùng xe, bế xuống xe tải. Mà gã đàn
ông trung niên đang đứng trước cửa xe sau khi mặt không cảm xúc liếc
nhìn cô một cái cũng không nói một lời chui vào xe bế cô bé còn lại
trong xe ra.
Vừa xuống xe, ánh sáng của mặt trăng đã
khiến cho tầm mắt