
ian chờ đợi dài dằng dặc, đầu
bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ, Sơ Vân dùng tay bưng kín miệng mình, sau đó phát ra tiếng khóc nghẹn
ngào, “Mẹ”
“A Tiến à, không ngờ một khi đã chơi cậu lại không biết tiết chế như vậy.”
“Nghe nói suốt tám ngày cậu không ra ngoài.”
Trên bãi cỏ được cắt tỉa chỉnh tề trong
vườn hoa của biệt thự, Euler không giữ hình tượng nằm co quắp trên chiếc ghế màu trắng lảm nhảm với Lục Tiến.
Tuy nói anh ta cũng từng chơi như vậy
nhưng vừa rồi anh ta phải uống đến ba ly nước đá mới đè nén dục vọng
được, hơn nữa bây giờ lại cảm thấy bộ phận bên dưới đang co rút đau đớn, hận không thể bay về cái ổ của mình mà tìm hai cô em ngực to để giải
phóng.
Kế bên, Lục Tiến bị anh ta kéo ra khỏi
cửa chỉ mặc một cái quần dài màu đen, đi chân trần nằm dựa vào ghế nhắm
mắt phơi nắng, quần lót chỉ kéo đến ngay mép quần, lộ ra cơ bụng rắn
chắc, vòm ngực trần còn ánh lên vài giọt mồ hôi chưa khô.
“Anh đến chỗ tôi là để thả cái rắm này đấy à?” Lục Tiến từ từ nhắm hai mắt lại mỉa mai anh ta, hiển nhiên cơn tức của hắn đang rất lớn.
“…” Euler ngẩn người, mặt mày run rẩy.
“Tôi đến đưa đồ cho cậu…” thôi,
không so đó với người trẻ tuổi. Đều là đàn ông, anh ta cũng rất thấu
hiểu cảm giác đau khổ khi vẫn chưa đủ sướng đã bị người ta kéo từ trên
giường xuống.
“Ừ, để bên kia đi.” Anh ta vừa nhấc cằm lên thì mấy tên lính đứng giữa con đường nhỏ trong vườn hoa đã mang ba bốn cái rương vào trong biệt thự.
Lục Tiến lười biếng liếc qua, ra vẻ không có hứng thú gì.
“Lần này cậu triệt phá địa bàn của
Gram, tôi đưa người vào hang ổ của hắn, mẹ kiếp, cậu có biết dưới tầng
hầm của hắn chồng chất cái gì không?”
Euler nheo mắt cười khẽ: “Hì hì hì, cả tầng hầm đều là mấy rương tiền với tiền cả. Quá tuyệt, bọn tôi phải đếm ba ngày mới hết.”
Nhờ phúc của Lục Tiến, sự hợp tác lần này giữa hai bên đều mang lại lợi nhuận lớn.
“Một phần tôi đã đứa đến chỗ của tổng tư lệnh Lâm, mấy cái rương này là của cậu.”
“Kho vũ khí của hắn tôi đã lấy hết, một nửa đưa về bên kia, một nửa giữ lại cho cậu.” Euler tiếp tục cười tủm tỉm nói.
Lục Tiến nghe câu được câu mất, sắc mặt bình thản, hoàn toàn không cảm giác hưng phấn trước tiền tài nhận được.
Hắn không thiếu tiền. Chiến tranh chỉ là vì tranh giành hai thứ, vũ khí và tiền tài. Súng có thể giết người,
nhưng tiền thì hắn không có khái niệm gì. Ăn, mặc, tiêu xài hắn cũng
chẳng thiếu.
Ngoại trừ hiện giờ vì nuông chiều cô gái của hắn nên hắn mới kêu Euler chuẩn bị cho hắn một căn biệt thự xa hoa. Vừa nghĩ đến ở căn nhà cũ, cô gái của hắn ngủ không quen trên chiếc
giường gỗ thì hắn đã không nhịn được mà muốn sắp xếp cho cô cuộc sống
tốt nhất trong khả năng, điều kiện của mình.
Euler vẫn sung sướng nói đến kế hoạch
lần này, nhưng ánh mắt Lục Tiến lại xuyên qua vườn hoa, xuyên qua bể
bơi, xuyên qua ngôi nhà trắng nhìn về phía lan can trên lầu. Ánh mắt hắn xuyên qua bức màn, nhìn vào trong căn phòng trên lầu hai, ngóng về phía cô gái đang ngủ say trên chiếc giường lớn.
“Này…” Euler nói nửa ngày mới phát hiện ra tâm trí của người đối diện căn bản không có đặt vào lời của mình.
Lục Tiến nhìn quá xuất thần về phía ngôi nhà xa xa, như đang bị thứ gì đó mê hoặc.
“A Tiến này, cậu có nghe lời tôi nói không đó?” Euler liếc nhìn hắn một cái, cũng lười chẳng muốn nhắc nhở hắn ánh mắt hắn nhìn sang bên kia như đang bị ma nhập.
“Mấy chuyện đó anh tự quyết đi, tôi chỉ phụ trách giết người thôi.” Lục Tiến thu hồi lại vẻ xuất thần, hờ hững trả lời Euler.
Euler nhún vai, vòng vo sang chủ đề khác, “Bên kia điện báo nói hành động lần này quy mô quá lớn đã khiến cho chính phủ Yangon đã cảnh giác, phải cẩn thận.” Euler ngồi dậy, vẻ mặt có chút nghiêm túc. (Yangon hay còn gọi là Rangoon hay Ngưỡng Quang, là thành phố lớn nhất Myanmar)
Từ trước đến nay Tam Giác Vàng là khối địa bàn nằm trong tay chính phủ ba nước. (Lào, Thái Lan, Myanmar) Mấy chục năm qua, chính quyền ở đây phân tán, chiến loạn không ngớt,
chẳng bao giờ bình yên. Các thế lực kiêu hùng tre già măng mọc, biến ảo
khôn lường, rồng rắn tranh nhau làm vua một cõi.
Mặc dù cả Euler và Lục Tiến đều là minh
chủ nhưng đã quen biết nhiều năm, hơn nữa người trực tiếp lãnh đạo hai
người vì mục tiêu cộng đồng nên đã sớm kết thành quân đồng minh. Quân
đội hai bên bí mật hợp tác, không ngừng khuếch trương thế lực, phát
triển quân đội lớn mạnh, thu gom tiền tài.
Cuối cùng, bọn họ chỉ có một mục tiêu,
đó là sau khi có đầy đủ năng lực và điều kiên sẽ đám phán với chính phủ
đòi quyền độc lập – độc lập trở thành một quốc gia riêng. Khu vực trực
thuộc phạm vi quản hạt, mọi người đã chịu đủ cảnh chiến tranh có thể an
cư lạc nghiệp, còn có vùng đất xinh đẹp này sẽ không còn tội ác thuốc
phiện nữa. Nhưng trước mắt, quân chính phủ cũng không đồng tình trước
việc khu vực này hiện nay có một chính quyền được vũ trang quá mức lớn
mạnh.
Euler luôn hờ hững hiếm khi nói chuyện bình thường như vậy, Lục Tiến nhíu mày, “Lần này là do bọn họ chọc tới tôi, lần sau tôi sẽ chú