80s toys - Atari. I still have
Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326352

Bình chọn: 7.00/10/635 lượt.

c cô ta tiết lộ chuyện Tô Hoa Nam cường hôn

mình, Đoan Mộc Mộc lại càng cảm thấy chán ghét, liếc mắt, không muốn để ý đến cô ta.

Lam Y Nhiên thấy cô không thèm đếm xỉa đến mình, kéo

kéo khóe môi, "Nếu không cần, vậy thì thôi!" Nói xong, lắc lắc cái mông

đầy đặn tính đi.

"Chờ một chút, " Đoan Mộc Mộc biết mình không

thể đứng mãi ở chỗ này, vì vậy tạm thời quyết định không nên giận dỗi:

"Cái đó, có thể cho tôi mượn ít khăn giấy hay không?"

"Khăn giấy?" Lam Y Nhiên sửng sốt.

Đoan Mộc Mộc cười ha ha: "Hôm nay đau bụng, ở đây không có giấy vệ sinh!"

Chỉ có thể nói dối, Đoan Mộc Mộc có ngu ngốc đi chăng nữa cũng biết người

phụ nữ mang thai sẽ không có kỳ kinh nguyệt, cho nên chuyện này kiên

quyết không thể để cho Lam Y Nhiên biết.

Ánh mắt Lam Y Nhiên nửa

tin nửa ngờ đảo loạn trên mặt Đoan Mộc Mộc hai vòng, lấy trong xách tay

ra xấp khăn giấy đưa tới, cuối cùng Đoan Mộc Mộc cũng có thể tạm thời xử lý vấn đề, ra khỏi phòng vệ sinh liền chạy thẳng tới phòng của cô,

không hề chú ý tới một bóng dáng sau khi đợi cô vừa ra khỏi phòng vệ

sinh lại đi vào.

Sau khi vào trong phòng của Lãnh Ngọc Thù, em

gái của Lãnh An len lén cầm bịch băng vệ sinh, Đoan Mộc Mộc mới hoàn

toàn giải quyết xong vấn đề, ở trước gương lại nghiêm túc kiểm tra một

phen, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô mới lại xuống lầu.

Lúc này, cả bữa tiệc đang bị vũ khúc xinh đẹp bao vây, Lãnh An Thần đang ôm Lam Y Nhiên uyển chuyển khiêu vũ, đứng xa xa nhìn, nam đẹp trai nữ dịu

dàng thật là hoàn mỹ khiến người ta cảm thán, nếu như không phải mình

cắm một cước, có lẽ bây giờ bọn họ vô cùng hạnh phúc.

Chẳng biết

tại sao? Trong lòng Đoan Mộc Mộc lại dâng lên một tia áy náy, cho nên

khi Lam Y Nhiên kết thúc bài khiêu vũ đi tới thì cô không thể né tránh.

"Bụng có khá hơn chút nào hay không?" Lam Y Nhiên cười không ngớt, ánh mắt rơi vào vùng bụng của Đoan Mộc Mộc.

Đoan Mộc Mộc gật một cái: "Tốt hơn nhiều!"

"Bây giờ cô đang mang thai, cần phải chú ý một chút." Nói xong, Lam Y Nhiên

nhìn ly rượu trong tay của cô: "Đổi cho cô ly nước trái cây, phụ nữ có

thai không được uống rượu!"

"Tôi. . . . . ." Đoan Mộc Mộc còn

chưa kịp lên tiếng, cái chén trong tay đã bị Lam Y Nhiên lấy đi, đổi

bằng một ly nước trái cây.

Ân cần như vậy cho dù là giả, nhưng

cũng khiến Đoan Mộc Mộc cảm nhận được một tia ấm áp: "Cám ơn. . . . . .

Cái đó, thật ra thì tôi. . . . . ."

"Chúng ta đi ra bên kia ngồi, thế nào?" Lam Y Nhiên chỉ chỉ cái ghế cách đó không xa.

"Được!" Đoan Mộc Mộc đi tới, hoàn toàn không hề chú ý trong mắt người phụ nữ sau lưng lộ ra vẻ giảo hoạt.

"Tôi và anh ta sẽ ly hôn, cái danh hiệu thiếu phu nhân này sớm muộn gì vẫn

là của cô." Đoan Mộc Mộc nhìn rượu đỏ trong chén, nói ra lời nói tự đáy

lòng.

Lam Y Nhiên không ngờ cô lại đột nhiên nói như vậy, cười

cười: "Haiz, thiếu phu nhân chỉ là hư danh, điều tôi muốn chính là anh

ấy yêu tôi thật lòng là đủ rồi!"

Hai người phụ nữ trò chuyện câu

được câu mất, giống như một đôi bạn già, cho đến khi người chủ trì tuyên bố cắt bánh sinh nhật, họ mới kết thúc buổi nói chuyện đi vào.

"Cho mời thiếu phu nhân và thiếu gia lên lễ đài, cầu nguyện, cắt bánh ngọt!" Lời của người chủ trì khiến Đoan Mộc Mộc trở thành tiêu điểm, cô liếc

mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, khoác vào cánh tay của anh chậm rãi đi

lên lễ đài.

Chân giẫm lên thảm lót màu đỏ, mềm mại khiến bước đi

có chút không vững, mỗi một bước đi, nhịp tim của Đoan Mộc Mộc lại thót

lên một nhịp, cuối cùng biến thành hoảng hốt. . . . . .

"Đó à cái gì?" Chợt, trong đám đông không biết có người nào hét lên một tiếng,

tiếng hét này khiến tất cả mọi người đều kinh sợ, chốc lát sau đó, Đoan

Mộc Mộc liền cảm giác mọi ánh mắt giống như đèn pha tập trung trên người của cô, nóng bỏng.

"Máu, thiếu phu nhân chảy máu." Không biết người nào lại kêu lên một tiếng.

Trong đầu Đoan Mộc Mộc kêu ong một tiếng, theo bản năng đưa tay ra sau lưng che đi, nhưng đã trễ!

"Thiếu phu nhân không phải mang thai sao? Sao lại có máu?"

"Đúng vậy a, Đúng vậy a. . . . . ."

"Chẳng lẽ là mang thai giả hay sao?"

Âm thanh hỗn loạn nổi lên bốn phía, Đoan Mộc Mộc đứng ngây người tại chỗ như phỗng, hiện tại là cô bị vạch trần tại chỗ đi. Đại sảnh nhà họ Lãnh

giờ phút này yên tĩnh đến rơi một cây kim cũng có thể phát ra tiếng vang ầm ầm, tất cả mọi người ngồi ở đó sắc mặt nghiêm túc, chuyện tối nay có thể nói là đề tài cho thiên hạ gièm pha, mất thể diện không chỉ một

mình Đoan Mộc Mộc cô, mà là cả nhà họ Lãnh.

Đoan Mộc Mộc liếc

nhìn lão phu nhân ngồi trên ghế sa lon, tay cầm cây quải trượng bằng

ngọc lưu ly màu trắng tinh, trái tim như bị thắt chặt, ngay cả hít thở

cũng khó khăn, nhưng chuyện này là do cô gây ra, nên cô phải có ý kiến,

vì vậy chậm rãi đứng dậy, hướng về phía người đang ngồi bái thật sâu:

"Thật xin lỗi!"

"Xin lỗi thì có ích gì không? Mặt mũi của nhà họ

Lãnh gia đã bị cô làm cho mất hết." Người nói chuyện là mẹ nhỏ của Lãnh

An Thần, tuổi trẻ có thể so sánh ngang với với Đoan Mộc Mộc, nhưng âm

thanh lại bén nhọn đáng sợ.

"Ai, vốn dĩ tro