
h cụ màu bạc trên tay. Thân thể mềm nhũn, ngồi phịch trên ghế ngồi phía sau lưng.
“Lãnh tiên sinh, phu nhân cùng đứa bé hiện tại đều đã an toàn rồi” Sau đó cảnh sát liền nhìn về phía Lãnh An Thần, mà anh cũng ngã ngồi ở một bên, nhưng hiện tại anh xụi lơ là thư giãn, do khẩn trương, hoảng sợ nên giờ yên tâm buông lỏng.
Từ phi trường trở về, Lãnh An Thần bị đưa đến bệnh viện, bởi vì Tiểu Đường Tâm cùng Huân Huân đều bị kinh sợ, bây giờ đang tiếp nhận kiểm tra trong bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Lãnh An Thần đầu tiên thấy chính là hình ảnh hai mẹ con ôm nhau, Tiểu Đường Tâm ôm cổ của Đoan Mộc Mộc, Đoan Mộc Mộc hôn mặt con gái, hình ảnh này có lẽ rất bình thường, nhưng giờ phút này nhìn thấy, trong nội tâm Lãnh An Thần lại là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh thậm chí không dám lên tiếng, e sợ phá hư cảnh tốt đẹp đó.
“Làm sao chú không lễ phép như vậy, đi vào cũng không có gõ cửa?” Chợt, một âm thanh phá vỡ gian phòng tĩnh mật.
Lãnh An Thần nhìn sang nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy trên giường bệnh khác, một bé trai có gương mặt giống như Đoan Mộc Mộc đang nhìn mình, trong ánh mắt kia mang theo không hữu nghị.
Anh nhận ra, bé trai này tên Huân Huân, là đứa bé của Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh Chấn Nghiệp.
Nghĩ đến cái này, Lãnh An Thần cảm thấy trái tim mới buông lỏng xuống lại chợt đau.
Mặc dù đứa bé này chỉ là một sản vật của vật lý, mà dù sao cũng là huyết mạch giữa cô cùng một người đàn ông khác, mà người đàn ông kia chính là cha anh, theo như phép tắc, anh và đứa bé này là anh em.
Bà xã của anh sinh anh em của mình, châm chọc như thế nào?
Lãnh An Thần chỉ lo quan sát Huân Huân, hoàn toàn không có chú ý tới ngay từ lúc Huân Huân mở miệng thì Đoan Mộc Mộc nhìn hướng mình, “Em không có biện pháp mặc kệ nó, dù sao nó là con em…”
Giọng nói của Đoan Mộc Mộc đem suy nghĩ bay xa của Lãnh An Thần thu hồi lại, anh nhìn hướng cô, rất muốn cười với cô, sau đó nói là được, nhưng cổ họng giống như bị một cái tay mắc kẹt, anh không nói được ra ngoài.
“Mẹ không phải cần thiết giải thích cùng chú ấy” Huân Huân ba tuổi cơ trí không giống đứa bé bình thường, từ trong ánh mắt của bé là có thể nhìn ra được.
Lãnh An Thần cau mày, chỉ thấy Huân Huân đã đứng ở bên cạnh Đoan Mộc Mộc, bá đạo tuyên bố, “Đây là mẹ cùng em gái cháu.”
“Huân Huân…” Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy lúng túng.
Nghe được giọng mẹ mang theo khiển trách, Huân Huân quay đầu nhìn về phía cô, “Có phải mẹ cũng không có ý định muốn con rồi hả?”
Một câu nói đau nhói lòng Đoan Mộc Mộc, cô nhớ thời điểm bọn họ hủy bom, Huân Huân cũng không có khóc, mà hỏi cô, “Tại sao chú ấy không quan tâm con? Tại sao?”
Hai chữ ‘tại sao’ giống như là một cây đao ghim vào tim Đoan Mộc Mộc.
Cô cũng không biết tại sao Lãnh Chấn Nghiệp có thể độc ác như vậy, coi như đứa bé này là công cụ ông ta muốn lấy tiền lấy quyền, dù sao là cốt nhục của ông ta, làm sao ông ta lại độc ác buộc thuốc nổ?
“Không, Huân Huân…” Đoan Mộc Mộc vươn một cái tay, đem Huân Huân ôm vào trong ngực, “Mẹ chắc chắn muốn con.”
Nói xong, cô xem hướng Lãnh An Thần, rõ ràng nhìn thấy chán nản trong mắt bé, nhưng không có cách nào, cô không bỏ được đứa bé này, dù cô cực hận Lãnh Chấn Nghiệp, cũng không cách nào mặc kệ đứa bé này.
Lãnh An Thần nói không ra một câu, trong cổ họng giống như là nuốt tiêu, hơn nữa anh cảm thấy một loại hít thở không thông trước nay chưa từng có, cuối cùng chỉ có thể trốn chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, chú ấy là ba em gái đúng không?” Huân Huân không biết người lớn khổ sở, chỉ hỏi ra sự nghi ngờ của mình.
Đoan Mộc Mộc nhìn bóng dáng tông cửa chạy đi, cũng nói không thốt nên lời, chỉ có thể gật đầu.
Cô hiểu được lòng của Lãnh An Thần, cũng biết anh lúng túng, em trai anh lại gọi vợ anh là mẹ, đổi thành ai cũng không thể nào tiếp thu được.
Nhưng không có cách nào…
Giữa cô và Lãnh An Thần nhất định chỉ biết đường thẳng song song, đời này đều không thể giao, cho dù là giữa bọn họ có con gái, cuối cùng vẫn là kết cục như vậy.
Liên tiếp ba ngày, Lãnh An Thần cũng không có xuất hiện nữa, mà Tiểu Đường Tâm đã khôi phục la hét muốn gặp anh, đây chính là thân tình con gái, Đoan Mộc Mộc không ngừng nghĩ cách.
“Bảo bối, chú đẹp trai rất bận, về sau có thể sẽ không đến thăm chúng ta” Đoan Mộc Mộc xoa dịu con gái, nước mắt cũng đảo lưu trong lòng, quan hệ khó như vậy, liền cảm thấy không mặt mũi nào, huống chi là anh đây?
Xác thực, mặc dù Lãnh An Thần cứu thoát con gái, nhưng lại lâm vào một cái còn rối rắm kéo tâm xé phổi hơn so với bắt cóc con gái, thời gian ba ngày này, anh tựa như cá rơi trong vũng bùn, không ngừng giãy giụa, nhưng càng giãy dụa càng vùi lấp sâu.
Anh cứu đứa bé của bọn họ, nhưng người nào tới cứu anh?
Anh yêu Đoan Mộc Mộc, không bỏ được cô, huống chi bọn họ còn có con gái, nhưng anh biết lấy tính tình của Đoan Mộc Mộc tuyệt đối cũng không mặc kệ đứa bé kia, anh cũng rất muốn bỏ qua thân phận tiếp nhận đứa bé Huân Huân, nhưng mỗi khi anh đứng ở cửa phòng bệnh, nghe đứa bé kia gọi Đoan Mộc Mộc là mẹ, anh đã không tiếp thu được.
Ba ngày nay, anh không thể không đi bệnh