
lòng như đao cắt, đưa tay kéo cô.
Nhưng cô thế nào cũng không chịu, dùng sức cắn môi, một đôi đôi mắt đẫm lệ, tràn đầy cầu khẩn nhìn anh, sau đó chỉ thấy đôi tay cô chậm rãi giơ lên…
Đây là một cái hộp, chỉ là 1 góc cái hộp, hình như bị chất lỏng đỏ tươi thấm ướt…
Trong chớp nhoáng này, trái tim Lãnh An Thần co rút tựa như co quắp…
Tay của anh run rẩy thật lâu mới vươn ra, mở hộp kia trong nháy mắt, anh không thể hô hấp.
Nhưng khi nắp hộp mở ra, trong nháy mắt, cả người anh lại như bị đấm một quyền, lui về phía sau! Tay Đoan Mộc Mộc run lên, cái hộp từ trên tay cô rơi xuống, nhất thời, một khối máu thịt rớt ra ngoài.
Tất cả mọi người giật mình nhìn, tim thắt lại thật chặt.
“Con gái của em, con gái của em…” Đoan Mộc Mộc tê liệt trên mặt đất, cực kỳ bi ai kêu gào.
Lãnh An Thần sửng sốt mấy giây, tiến lên một tay ôm cô vào trong ngực, đè đầu của cô lại, đem mặt cô đè thật chặt ở ngực, không để cho cô nhìn một màn máu tanh này.
Mặc dù đây chỉ là một khối thịt heo bình thường, nhưng người tặng đồ có dụng ý khác, mặt của Lãnh An Thần một mảnh màu nâu xanh, lòng giống như rán dầu.
Đoan Mộc Mộc nằm ở trong ngực anh, run còn giống lá rách, anh không tìm được lời an ủi cô… chỉ có không ngừng hôn cô, vỗ nhẹ phía sau lưng cô.
“Tổng tài, tôi hỏi qua rồi, là công ty chuyển phát đưa tới, địa chỉ phía trên là giả” Ngay từ lúc Đỗ Vấn thấy tình huống này, đi làm điều tra, “Hơn nữa đây chỉ là thịt heo.”
Dù Lãnh An Thần khó hơn nữa, nhưng giờ phút này anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, anh ôm cô một hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, “Không phải lo lắng… Chỉ là thịt heo… Không tin em xem một chút…”
Đầu Đoan Mộc Mộc hướng tới trong ngực anh chặt hơn, cô nào dám nhìn, tay túm chặt y phục của anh, móng tay cũng bấm vào thịt của anh.
“Được, không nhìn, nhưng em đừng lo lắng, có được hay không?” Lãnh An Thần dịu dàng nói, cảm thấy cô run rẩy nhẹ, anh mới đứng dậy ôm cô lên, chỉ là bây giờ Đoan Mộc Mộc giống như chim sợ cành cong, không bao giờ chịu rời khỏi anh nửa bước.
Lãnh An Thần mặc dù rất muốn cùng với cô, nhưng còn có thật nhiều chuyện chờ anh, mấu chốt chính là anh sợ Lãnh Chấn Nghiệp gọi điện thoại tới bị cô nghe được.
Bất đắc dĩ, anh bảo Đỗ Vấn mời bác sĩ, tiêm thuốc an thần cho cô, cô mới bằng lòng mơ màng ngủ.
Lầu dưới, tất cả mọi người chờ anh, Lãnh An Thần thấy một hộp thịt heo bên cạnh còn để tờ giấy ngâm máu, anh cầm lên, chỉ thấy trên đó viết: lần này chỉ là đùa giỡn, lần sau cũng sẽ không rồi, bảo đám cảnh sát trong nhà sớm cút đi, nếu không lần sau tao nhất định sẽ đưa vật thật cho mày xem.
Không có phần đề tên, nhưng anh biết là ai!
Ngón tay Lãnh An Thần buộc chặt từng ngón một, tờ giấy bị vò thành một cục, cơ hồ nghiền nát, trên ngón tay của anh cũng dính máu, ghê tởm như vậy…
“Đỗ Vấn, mang cái này ném, ném đi!” Anh gầm nhẹ, Lãnh An Thần thề, đời này anh sẽ không ăn thịt heo nữa rồi.
Cảnh sát nhìn tờ giấy rồi, đi tới nói, “Lãnh tiên sinh, vì bảo đảm an toàn cho đứa bé, chúng tôi rời đi trước, nếu như có chuyện có thể bảo Đỗ tiên sinh liên lạc cùng chúng tôi, hơn nữa người bên anh chúng tôi đã sắp xếp cẩn thận, nếu như anh có hành động gì, chúng tôi nhất định sẽ biết.”
Chỉ có thể như vậy, coi như cảnh sát không mở miệng, Lãnh An Thần cũng sẽ đuổi người đi, Lãnh Chấn Nghiệp đã là một thằng điên, mặc kệ lời của ông ta là uy hiếp, hay ông ta làm thật, anh đều không thể cần mạo hiểm sinh mạng của con gái.
Anh yếu đuối gật đầu một cái, cảnh sát đi, Lãnh An Thần như người bị hút khô hơi sức ngã ngồi ở trên ghế sofa, mà ngồi xuống chính là một ngày một đêm, mà một ngày một đêm, chuyện anh làm duy nhất chính là nhìn chằm chằm điện thoại di động, chờ người kia gọi điện thoại tới.
Không biết là ngồi quá lâu, hay quá mệt mỏi, Lãnh An Thần suýt nữa ngã xuống, anh đỡ bên sofa một hồi lâu mới có thể đứng vững.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, thậm chí ngay cả ngôi sao Tử Đô cũng không có, cô quạnh như vậy, như trái tim anh.
Chợt, chuông điện thoại di động vang lên, trong bóng đêm tĩnh lặng, âm thanh kia cực kỳ chói tai, Đỗ Vấn vừa ngủ cũng bị thức tỉnh, mấy ngày nay anh cũng quá mệt mỏi.
Lãnh An Thần cầm điện thoại di động, chỉ là tay lại run, thế nào cũng không ấn được nút trả lời, cho đến khi Đỗ Vấn đi tới nhắc nhở, “Tổng tài, mau!”
Anh mới có phản ứng, nhấn nghe, bên kia truyền đến âm thanh, “Hiện tại bảo vợ mày cầm đồ ra ngoài, chỉ cho phép một mình cô ta!”
Lãnh An Thần nhíu chặthai hàng lông mày, mấy ngày không chợp mắt, cặp mắt cũng lóe ánh sáng, “Tôi muốn xác nhận con gái tôi không có việc gì trước.”
Đầu kia trầm mặc chốc lát, trở về một chữ, “Được!”
Tiểu Đường Tâm có lẽ là bị nhao tỉnh, phát ra tiếng khóc không vui, Lãnh An Thần nghe tim như bị đao cắt, “Bảo bối, chú là ba… Không, là chú đẹp trai…”
Lãnh An Thần có chút nói không mạch lạc, nhưng nghe được âm thanh của con gái, anh mới có loại cảm giác mình còn sống.
Cả người hành hạ lâu như vậy, anh cảm giác mình cũng đã chết rồi.
“Chú đẹp trai cứu con, con muốn mẹ…” Tiểu Đường Tâm nghe được âm thanh quen thuộc, khóc nức nở.
Tiếng khóc kia