pacman, rainbows, and roller s
Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327640

Bình chọn: 7.5.00/10/764 lượt.

người đàn ông qua một bên không nói, chỉ bốn năm đè nén ý nghĩ cùng muốn sẽ để cho anh nghĩ muốn như thế, nhưng anh không có, một mực cẩn thận từng chút, e sợ không cẩn thận liền hù dọa cô chạy mất.

Nhưng cô vẫn còn phải đi, hơn nữa lần này đi, giữa bọn họ có thể sẽ không có cơ hội.

“Đừng…” Đoan Mộc Mộc bắt lấy tay anh, kháng cự.

Anh dừng một giây, một đôi tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, bên trong lăn lộn tia máu khiến người ta run sợ, không biết là dục vọng hay là tức giận?

“Không thể!” Đoan Mộc Mộc lại lắc đầu, mặt cũng xoay đi.

Môi mềm mại bởi vì anh mút hôn mà trướng hồng, thấm ướt giống như cánh hoa sáng sớm bị nước mưa làm ướt nhẹp, giữa con ngươi đen nhánh lộ ra khẩn trương, cô như vậy khiến anh thấy giống như cô gái nhỏ bốn năm trước.

“Mộc Mộc…” Anh nhẹ gọi cô một tiếng, sau đó môi lửa nóng lần nữa áp xuống.

Anh không cách nào tưởng tượng cô rời đi lần nữa, chỉ còn lại một mình anh đối mặt với đêm dài, anh không cần, anh muốn ôm cô, hôn cô giống như bây giờ.

Nụ hôn mang theo hung mãnh, bàn tay anh dừng ở trong áo cô càng thêm nóng người không thôi, Đoan Mộc Mộc cảm thấy tiếp tục như vậy nữa, mình sẽ bị anh hâm nóng.

“Dừng lại, Lãnh An Thần anh dừng lại…” Cô nức nở nghẹn ngào, cuối cùng dứt khoát dùng sức cắn.

Mơ hồ cảm thấy rắc rắc hạ xuống, động tác của anh dừng lại, cô lắc đầu, chuỗi nước mắt rơi xuống, “Không thể, chúng ta không thể…”

Âm thanh tuyệt quyết, còn có nước mắt kia, để cho anh tỉnh táo lại, nhưng sâu trong nội tâm không cam lòng càng thêm giống như dã thú giãy giụa, “Mộc Mộc, đừng đi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”

Cô như bị cái gì gõ xuống, kinh ngạc nhìn anh, chỉ có nước mắt còn chảy cuồn cuộn, nhưng chốc lát, cô lại lắc đầu lần nữa, “Làm sao có thể?”

“Không có gì là không thể” Anh gầm nhẹ, giờ khắc này, anh giống như là hạ quyết tâm, nhưng ánh mắt lại không biết vì sao nhắm lại, hình như không dám nhìn cô, âm thanh khàn khàn vang lên bên cạnh cô, “Anh tiếp nhận, cái gì anh cũng tiếp nhận…”

Ý tứ của anh, cô hiểu!

Anh nói có thể tiếp nhận Huân Huân, nhưng bây giờ nói một chút đơn giản, nhưng làm lại dễ như nói sao.

Nếu như từ lúc vừa bắt đầu anh có thể tiếp nhận, những ngày qua anh cũng sẽ không không đến thăm họ, giờ phút này anh cũng không cần rối rắm khổ sở như thế!

Cô biết anh rất muốn cố gắng, nhưng muốn cùng làm khác nhau.

Không phải cô không cho anh cơ hội, mà cô không muốn làm cho quan hệ của bọn họ cuối cùng khó chịu ngay cả một thứ tốt đẹp nhớ lại cũng không có.

“Cám ơn anh nói như vậy, nhưng mà em không thể tiếp nhận” Đoan Mộc Mộc còn lý trí, cô kéo ra khoảng cách với anh, “Lãnh An Thần, anh và em đều không phải là thần, không thay đổi được cái gì, chỉ cần nhìn Huân Huân, chúng ta liền không cách nào không nhớ đến những sỉ nhục kia, thay vì sinh hoạt chung một chỗ khổ sở như vậy, chẳng bằng hiện tại tách ra, ít nhất trong lòng chúng ta còn có một phần tốt đẹp.”

Lời của cô giống như đao nhọn mở tim anh, cô lý trí làm anh đau lòng, để cho tim anh rỉ máu, kéo dài vô tận…

Nhìn qua cô gái nhỏ trước mắt không có thay đổi gì so với bốn năm trước, nhưng cô thay đổi, trở nên lý trí, trở nên quật cường hơn so với trước kia, Lãnh An Thần biết mình bất luận nói thế nào cũng không giữ được cô.

Đêm qua đã uống rượu giờ phút này hình như lại dâng lên, làm anh một hồi hoảng hốt, anh giống như thấy được cô gái năm đó ở phi trường ôm cánh tay anh, xinh đẹp cười nói với mọi người, “… Đây là vị hôn phu của tôi, hơn nữa tôi đã có baby với anh…”

Hình ảnh như vậy, anh chưa bao giờ từng cố ý nhớ lại, giờ phút này mới phát hiện chỗ sâu trí nhớ của mình rõ ràng như thế, giống như là chạm khắc.

Khác là cô trước mắt như điện ảnh, trí nhớ cùng thực tế trùng điệp…

Dưới ánh đèn lờ mờ, cô rõ ràng cách anh gần như vậy, nhưng anh thế nhưng lại cũng không bắt được cô, hình như có cái gì ở giữa bọn anh, vạch ra khoảng cách thật sâu, sau đó dần dần nứt ra, đưa bọn họ vĩnh viễn tách ra, ngăn ở bến bờ xa xa.

Cả đời, không thể tiếp tục đến gần.

Cả đời, nhất định không có duyên.

Từ bệnh viện ra ngoài, trời đã tảng sáng, Lãnh An Thần lái xe, lại phát hiện đám sương sáng sớm lượn lờ mất phương hướng, ngay cả đường phố trong ngày thường không thể quen thuộc hơn được, hôm nay cũng trở nên xa lạ, xa lạ làm anh không biết nên đi về phía nào?

Trong lòng, bên tai tất cả đều tràn đầy một âm thanh, đó chính là cô muốn đi…

Giống như cô đi lần này, đem toàn bộ thế giới mang đi, cũng mang đi hơi sức để anh sống tiếp.

Cảm giác này để cho anh sợ hãi, sợ, thậm chí là khẩn trương…

Từ nhỏ đến lớn, vật anh muốn, không có không có được, cô gái đối với anh mà nói, càng giống như là không khí, chỉ cần muốn, tùy ý đều có, nhưng bây giờ anh là thế nào?

Một cô gái, không có gì rất giỏi…

Anh nhắm mắt lại cố gắng thuyết phục mình.

Cô không có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, cũng không có vóc người thướt tha mềm mại, tính khí càng thêm chưa đủ dịu dàng bá đạo có thừa, hơn nữa còn là loại cô gái anh cực kỳ ghét, anh tất yếu làm bộ dạng mất mác này vì một cô gái?

Trong lòng từng lần một quở trách cô k