
, cũng làm cho nàng không thể tin
được.
“Thất thần làm gì? Mang trở về phòng đi.” Vân Phi Tuyết cười nhìn nàng, nha đầu kia phỏng chừng đã bị nàng dọa choáng váng.
“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Đào lập tức lấy lại tinh thần, bất quá, nàng rất ngưỡng mộ tiểu thư hiện tại.
Vẫn đứng ở ngoài phòng bếp nhìn nàng, Long Phi khóe miệng mang nụ cười
thản nhiên, nàng quả nhiên rất đặc biệt, nằm ngoài dự kiến của mọi
người.
“Long quản gia, đây là do ta làm, ngươi có muốn nếm thử xem không?” Vân
Phi Tuyết vừa đi ra khỏi phòng bếp, liền thấy hắn một thân bạch y đứng ở nơi đó, kêu lên. Ở vương phủ này, hắn là người duy nhất sẵn sàng nói
chuyện với nàng.
*: Dân dĩ thực vi thiên (民以食為天) có nguồn gốc, xuất xứ từ “Sử ký – Lệ
Thực Kỳ Lục Giả Liệt Truyện 史記•酈食其陸賈列傳”, trong đó có câu nói rằng:
“Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên -王者以民為天,而民以食為天”
(tạm dịch: Bậc quân vương lấy dân làm điều tiên quyết để tồn tại, và dân thì lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu”. Thiên: ở đây có nghĩa là
cái tối quan trọng để tồn tại.) -> ở đây nghĩa là: dân coi cái ăn là
điều quan trọng nhất.
“Hảo.” Long phi mở miệng, hắn thật sự rất muốn nếm thử xem.
“Tiểu Đào, đi lấy một cái bát.” Vân Phi Tuyết phân phó nói, Tiểu Đào
nhanh chóng mang đến, nàng đem một bát mì đầy đưa cho hắn nói:“Chúng ta
về phòng trước, nếu ngươi thích, ngày mai ta có thể giúp ngươi làm một
chút.”
“Cám ơn, Vương phi.” Long Phi tiếp nhận bát mì kia, nàng đến tột cùng là một nữ tử như thế nào?
“Không cần.” Vân Phi Tuyết nói xong, liền cùng Tiểu Đào trở về phòng.
Long Phi trong tay cầm bát mì nóng hổi đi về phòng, vừa muốn động đũa, Tiêu Nam Hiên liền đi từ bên ngoài vào.
“Sư huynh, hôm nay sớm như vậy đã đi xuống rồi sao?” Long Phi tùy ý hỏi.
“Ân, hôm nay không có sự tình gì?” Tiêu Nam Hiên ngồi xuống, nhìn thấy
bát mì trên bàn thì kỳ quái hỏi:“Long Phi, ngươi không phải không thích
ăn mì sao? Hôm nay vì sao lại ăn rồi?”
“Đó là bởi vì này bát mì này không giống với?” Long Phi trong lời nói có chút bí ẩn.
“Không giống với?” Tiêu Nam Hiên lấy lại gần, cầm lấy chiếc đũa ăn một
miếng, quả nhiên không giống với đầu bếp trong vương phủ làm, bất quá,
hương vị rất đặc biệt, ăn cũng rất ngon, buông chiếc đũa hỏi:“Phòng ăn
đổi đầu bếp rồi sao?”
“Không có?” Long Phi trên mặt lộ vẻ tươi cười như trước, sau đó nói:“Ngươi đoán thử xem? Là ai làm?”
Tiêu Nam Hiên mâu trung nghi hoặc một chút, đột nhiên lạnh lùng: “Là
nàng?” Hắn lập tức đã nghĩ đến, nàng cư nhiên có thể nấu cơm?
“Đúng.”
Long Phi gật gật đầu,“Sư huynh, có phải hay không thật ngoài ý muốn,
ngươi vốn định làm khó dễ nàng, nhưng nàng lại luôn ngoài dự kiến của
ngươi, một nữ tử kỳ lạ như vậy thật sự làm cho người ta phải tò mò.”
“Tò mò?” Tiêu Nam Hiên hừ lạnh: “Đừng quên nữ nhân là không thể tin
tưởng.” (Bjno: E phản đối >o<) Cả đời này hắn cũng sẽ không tin
tưởng nữ nhân, hắn muốn mọi nữ nhân đều bị huỷ hoại trong tay hắn, nỗi
đau tận xương tủy, nỗi hận ngấm trong tim, hắn làm sao có thể quên được.
Long Phi mâu trung có chút đau lòng nhìn hắn, năm năm rồi, hắn còn chưa
dứt được đau thương, cừu hận thật sâu ở đáy lòng hắn, làm cho hắn càng
ngày càng cực đoan.
Tiêu Nam Hiên khóe môi đột nhiên gợi lên một nụ cười quỷ dị. Chết, nàng
không sợ, khổ hình, nàng không sợ, vậy nàng sợ cái gì? Hoặc là nói nữ
nhân để ý nhất là cái gì? Tôn nghiêm cùng trong sạch, nếu hai loại đều
làm cho nàng mất đi, nàng sẽ như thế nào? Nghĩ vậy đột nhiên hướng về
phía ngoài cửa phân phó nói:“Mời Vương phi lại đây.”
“Sư huynh, ngươi muốn làm gì?” Long Phi nhìn hắn.
“Rất nhanh ngươi sẽ biết.” Hắn cố ý úp mở.
“Ngươi tìm ta làm gì?” Vân Phi Tuyết rảo bước tiến vào cửa, liền lạnh lùng nhìn hắn hỏi, không biết hắn muốn diễn trò gì.
“Sao vậy, Vương phi, ngươi sợ?” Tiêu Nam Hiên bên môi mang theo tia trào phúng.
“Ngươi xem bộ dáng ta là sợ hãi sao?” Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn một cách khinh miệt .
“Vương phi liền cùng bổn vương đi thôi.” Tiêu Nam Hiên nói xong, cất bước đi trước ra ngoài.
“Đi nơi nào?” Nàng chẳng qua thuận miệng hỏi, bởi vì mặc kệ đi chỗ nào, nàng cũng không quan tâm.
“Thanh lâu, ngươi không phải rất chờ mong sao? Bổn vương hiện tại sẽ đáp ứng ngươi.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nói, hắn cũng không tin, đến thanh
lâu, nàng thật sự có thể không thay đổi sắc mặt.
Vân Phi Tuyết lần đầu tiên đi trên phố xá cổ đại phồn
hoa, cảm giác thật mới mẻ, nhưng Tiêu Nam Hiên cũng không có cho nàng
thời gian thưởng thức, trực tiếp túm nàng kéo vào một kỹ viện hoa lệ.
“Vương gia, ngươi đã đến rồi.” Một nữ nhân khoảng hai mươi tuổi ra tiếp đón, thái độ cung kính.
Vân Phi Tuyết đánh giá nàng, trên mặt chỉ thoa một chút phấn, cũng không có trang điểm đậm, quần áo trên người cũng không phải loại lụa mỏng bạc liêu, tự mình cảm giác nàng cùng kỹ viện này tựa hồ không hợp nhau,
chẳng lẽ nàng là mama của kỹ viện. Như thế nào lại trẻ tuổi như vậy?
“Tử Vân, ngươi xem nàng thế nào?” Tiêu Nam Hiên trực tiếp lấy tay chỉ
vào Vân Phi Tuyết, bọn họ trong lúc đó tựa hồ rất quen thuộc.
Tử Vân lúc này