Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329661

Bình chọn: 7.00/10/966 lượt.

ÂN TÁI LAI

好花不常開 好景不常在 愁堆解笑眉

hăo hua bù cháng kai , hăo jĭng bù cháng zài , chóu dui jiĕ xiào méi

淚洒相思帶 今宵離別后 何日君再來

lèi să xiang si dài, jin xiao lí bié hòu, hé rì jun zài lái

喝完了這杯, 請進點小菜, 人生能得几回醉

hè wán liăo zhè pei, qĭng jìn diăn xiăo cài, rén sheng néng de jĭ huí zuì

不歡更何待, [白'>來, 喝完這杯再說吧!

bù huan gèng hé dài, [ bái'> lái, hè wán zhè pei zài shuo!

今宵離別后, 何日君再來, 停唱陽關疊

jin xiao lí bié hòu, hé rì jun zài lái, tíng chàng yáng guan dié

重擎白玉杯, 殷勤頻致語, 牢牢撫君懷

zhòng qíng bái yù pei, yin qín pín zhì yŭ, láo láo fŭ jun huái

今宵離別后, 何日君再來, 喝完了這杯

jin xiao lí bié hòu, hé rì jun zài lái, hè wán liăo zhè pei

請進點小菜, 人生能得几回醉, 不歡更何待

qĭng jìn diăn xiăo cài, rén sheng néng de jĭ huí zuì, bù huan gèng hé dài

[白'>哎! 再喝一杯,干了吧!, 今宵離別后, 何日君再來?

[ bái'> ai! zài hè yi pei, gan liăo ba! jin xiao lí bié hòu, hé rì jun zài lái

HÀ NHẬT QUÂN TÁI LAI

Hảo hoa bất thường khai, hảo cảnh bất thường tại, sầu đôi giải tiếu my

Lệ sái tương tư đái kim tiêu ly biệt hậu hà nhật quân tái lai

Hát hoàn liễu giá bôi, thỉnh tiến điểm tiểu thái, nhân sanh năng đắc kỷ hồi túy

Bất hoan canh hà đãi, [ bạch '> lai, hát hoàn giá bôi tái thuyết !

Kim tiêu ly biệt hậu, hà nhật quân tái lai, đình xướng Dương Quan điệp

Trọng kình bạch ngọc bôi, ân cần tần trí ngữ, lao lao phủ quân hoài

Kim tiêu ly biệt hậu, hà nhật quân tái lai, hát hoàn liễu giá bôi

Thỉnh tiến điểm tiểu thái, nhân sanh năng đắc kỷ hồi túy, bất hoan canh hà đãi

[ Bạch '> ai !

Tái hát nhất bôi, can liễu ba!, kim tiêu ly biệt hậu, hà nhật quân tái lai?

NGÀY NÀO ANH TRỞ LẠI

Hoa đẹp không hay nở. Hoàn cảnh tốt không lâu dài.

Buồn thu làm tan nét mi cười (mi nghĩa là lông mày)

Nước mắt tràn mất nét nhớ thương. Đêm nay sau khi chia tay, ngày nào anh trở lại?

Uống xong chén này, xin vào tiệm nhậu vài món.

Đời người mấy lần được say sưa, không vui còn đợi gì?

Đến đây đi, uống xong chén này mới nói chuyện nhé!

Đêm nay sau khi chia tay, ngày nào anh trở lại?

Thôi (Ngừng) hát khúc Dương Quan (cửa ải tên là Dương).

Nâng lên nâng xuống chén ngọc trắng,

Ân cần nói đi nói lại những điều kính trọng,

Ghì chặt anh trong lòng. Đêm nay chia tay xong, ngày nào anh trở lại.

Uống xong chén này,chúng ta vào tiệm ăn làm vài đĩa nhắm nhé.

Đời người mấy lần được say sưa?

Chẳng vui còn phải đợi gì?

Hà (khà sau khi tợp một ngụm)!

Làm một chén nữa.Cạn đi thôi.

Đêm nay giã biệt xong, ngày nào anh trở lại?

Đủ các loại ánh mắt phóng về phía Vân Phi Tuyết, si mê

có, kinh diễm có, hâm mộ có, ghen tị cũng có……… Duy chỉ một làm cho nàng cảm giác mãnh liệt nhất chính là ánh mắt phẫn nộ mang theo lãnh khốc từ trên lầu phóng tới. Khóe môi dâng lên nụ cười thản nhiên, nàng ngửa đầu nhìn lên cười đầy quyến rũ đến mười phần.

Tiêu Nam Hiên ngồi ở chỗ kia, mâu quang mị hoặc nhìn nàng khiêu khích,

mâu trung đầy lửa giận làm cho người ta sợ hãi. “Choang!” Chén rượu

trong tay, bị hắn dùng lực bóp nát.

Long Phi bất đắc dĩ lắc đầu.

“Bổn thiếu gia ra giá một ngàn lượng, muốn Anh Túc cô nương đêm nay theo hầu hạ ta.” Một công tử tuổi còn trẻ cao giọng hướng về phía Tử Vân hô, đánh vỡ trầm tĩnh.

“Ta ra giá một ngàn năm trăm lượng. ” Một thanh âm lại vang tới.

“Hai ngàn hai.”…………………..

Dưới đài trở nên hỗn loạn, âm thanh ra giá cứ một tiếng lại cao hơn một tiếng.

Lúc này Tử Vân đột nhiên đi lên đài, nhìn các nam nhân dưới đài nhiệt

tình tăng giá, cười duyên nói: “Mọi người không cần gấp gáp, đã biết Di

Xuân viện chúng ta đều dựa vào bạc để nói chuyện. Đêm nay, Anh Túc cô

nương sẽ tiếp khách người nào ra giá một vạn lượng bạc trắng.”

Lời vừa ra khỏi miệng, chợt nghe thấy dưới đài mọi người đều hấp khí,

một vạn lượng, có thể bao được một cô nương trong cả một năm rồi, chợt

nghe công tử trẻ tuổi vừa rồi nói:“Tử Vân, ngươi cho dù chào giá ngất

trời, cũng phải phù hợp thực tế, một vạn lượng bạc trắng, các ngươi

tưởng chúng ta đều coi tiền như rác à, hơn nữa mặt cũng chưa nhìn thấy,

còn không biết có đáng giá hay không đâu?”

Vân Phi Tuyết mặt lộ biểu tình như trước ngồi ở chỗ kia, nàng biết đây

là do Tiêu Nam Hiên cố ý, một vạn lượng bạc trắng, dựa vào thông thường

cũng có thể biết là rất nhiều bạc, phỏng chừng không có mấy người có thể trả tiền để chơi.

“Công tử nếu thấy không đáng giá, có thể từ bỏ.” Tử Vân cười khanh khách nhìn hắn nói, chính cái giá trên trời này đã muốn dọa lui một phần mười khách nhân.

“Một vạn lượng ta ra.” Một nam tử trung niên cẩm hoa y phục đứng thẳng đi ra.

“Chờ một chút, ta ra một vạn một trăm hai.” Một nam nhân sang trọng giàu có ngăn cản hắn, chính là cái bụng kia thật là mập mạp.

“Một vạn một ngàn lượng.” Một thân thể gầy yếu, tóc hoa râm, bàn tay

vuốt vuốt mấy sợi râu mỏng ở khoé miệng, vẻ mặt mê đắm nhìn Vân Phi

Tuyết trên đài.

“Ha ha.” Dưới đài tuôn ra một trận cười vang, có người không khách khí

nói: “Lý lão gia, ngươi đừng nên lãng phí tiền bạc, thân thể của ngươi

còn dùng được không? Giường chưa chắc ngươi đã đi lên được, trước hết

nằm úp sấp xuống đi cho rồi.”

“Lão phu ta cũng nguyện ý, các ngươi đó là ghen tị, có bản lĩnh mang bạc ra so với


pacman, rainbows, and roller s