
gươi tỉnh rồi, thật tốt quá, ông trời phù hộ.” Dĩnh nhi mạo hiểm bưng chén thuốc nóng, bộ dáng cảm ơn trời đất.
“Dĩnh nhi, ngươi đã trở lại?” Trong mắt của Vân Phi Tuyết đầy kinh ngạc, nàng ta cư nhiên không có đi.
“Phi Tuyết, ta vừa ra tới, chợt nghe có người nói ngươi bị thương, ta
liền vội vàng trở lại Vương phủ, huống chi, ngươi nghĩ rằng ta và hắn đi thế nào? Chỉ sợ còn không rời khỏi Kinh thành, đã bị bắt trở lại, ta
không thể liên lụy Thần ca ca, có thể cùng hắn gặp mặt ta đã biết chừng
mực rồi.” Dĩnh nhi biết nàng đang hỏi cái gì, giải thích nói.
“Dĩnh nhi, về sau sẽ có cơ hội.” Thấy được khổ sở cùng không đành lòng
trong mắt nàng, Vân Phi Tuyết chỉ có thể an ủi nàng như thế.
“Phi Tuyết, ta biết, đúng rồi, mau ngồi dậy uống thuốc đi, bằng không sẽ bị lạnh.” Dĩnh nhi đem thuốc đưa đến trước mặt nàng.
Vân Phi Tuyết chỉ ngửi thấy vị gay mũi chua xót của thuốc Đông y, vội
vàng xoay đầu sang một bên nói:“Thuốc rất đắng, ta không uống.”
“Tiểu thư, thuốc đương nhiên đắng rồi, thời điểm người hôn mê, nô tỳ đã
đút cho người uống một lần rồi, sao lại không uống vô nữa?” Tiểu Đào ở
một bên nói.
“Đó là ta hôn mê, không biết cay đắng, hiện tại ta tỉnh lại rồi, bằng
không, các ngươi đem ta đánh cho hôn mê rồi đút đi.” Vân Phi Tuyết hay
nói giỡn đề nghị, mới trước đây, một lần sinh bệnh, uống thuốc Đông y ba tháng, từ đó về sau, nàng nhìn thấy thuốc Đông y chỉ sợ, nếu là thuốc
tây thật tốt.
“Phi Tuyết.” Dĩnh nhi cười khẽ một chút, sau đó nói:“Ngươi là người dũng cảm như vậy, có thể động thân lập tức thay người nhận phi tiêu, ngay cả tánh mạng còn không sợ, sao lại sợ uống thuốc.”
“Cái đó không giống, đó là phản ứng bình thường của ta.” Vân Phi Tuyết lấy tay lắc lắc cái mũi nói.
“Phản ứng bình thường? Là cái gì?” Tiểu Đào cùng Dĩnh nhi nhìn nàng kỳ quái, sao các nàng chưa từng nghe qua.
“Không có gì.” Vân Phi Tuyết lắc lắc tay, nàng hoàn toàn không thể nói,
nàng đã chịu qua huấn luyện, trong lúc nguy cấp, nàng đầu tiên nghĩ đến
là bảo hộ người khác, mà không phải là mạng của chính mình.
“Phi Tuyết, uống thuốc đi, nếu không ta đút ngươi uống thuốc, để Tiểu
Đào giúp ngươi uống nước?” Dĩnh nhi cũng truy vấn nữa, nghĩ biện pháp
nói.
“Cái đó không giống, Dĩnh nhi tốt, ngươi đừng ép ta, thân thể của ta
tốt, tùy tiện cũng qua.” Vân Phi Tuyết phe phẩy tay nói, chỉ cần không
cho nàng uống thuốc là được.
Cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo ngây thơ.
“Người lớn như vậy còn sợ uống thuốc? Thật sự là buồn cười.”
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Dĩnh nhi cùng Tiểu Đào hạ thấp người vội vàng hành lễ.
Tiêu Nam Hiên vung tay lên, ý bảo các nàng rời đi, các nàng vội vàng lui ra ngoài.
Vân Phi Tuyết ngẩn ra, quay đầu đi, liền thấy Tiêu Nam Hiên, Long Phi
nắm tay của tiểu nam hài đi vào, tiểu nam hài ngạo mạn nhìn nàng như
trước, khóe môi nho nhỏ mang theo trào phúng.
Con bà nó, Vân Phi Tuyết nàng sao lại thế này? Xuyên qua đến nơi này, cư nhiên hoàn toàn bị tiểu hài tử cười nhạo, cho dù hắn là đệ đệ của Quỷ
vương thì có thể không coi ai ra gì như vậy sao? Mỹ mâu trừng hắn
nói:“Tiểu thí hài, ân cứu mạng ngươi còn chưa có báo, cư nhiên dám đến
cười nhạo ta, không sợ đắng sao? Có bản lĩnh, ngươi uống cho ta xem.”
“Lớn mật, ngươi cư nhiên dám mắng ta.” Triệt nhi ưỡn ngực quát, hắn là Hoàng thượng, nàng cư nhiên hung dữ với hắn.
“Ta còn lớn gan nữa, ta mắng đó, thế nào? Tiểu thí hài.” Vân Phi Tuyết
cũng bị hắn khiêu khích liền nói, nha nha, nhỏ như vậy lại bừa bãi ra
thế, thật muốn tét mông hắn giáo huấn một chút.
“Ngươi dám mắng ta, ta cho người trừng phạt ngươi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn
của Triệt nhi đỏ bừng, nàng cư nhiên dám mắng hắn, trong Hoàng cung
người nào cũng phải khúm núm với hắn.
“Ngươi làm đi.” Vân Phi Tuyết phiết hắn liếc mắt một cái, rõ ràng không tin.
Tiêu Nam Hiên ở một bên khẽ cau mày một chút, nàng thật sự không biết Triệt nhi là ai chăng? Thái độ cư nhiên vô lễ như thế.
“Phi Tuyết, ngươi không biết Triệt nhi là ai?” Long Phi cười khẽ , trực tiếp hỏi.
“Biết.” Vân Phi Tuyết mâu quang đảo qua Tiêu Nam Hiên, nói:“Là đệ đệ của Vương gia, bằng không làm sao tuổi đời nhỏ như vậy lại cuồng ngạo ra
thế.” Còn không phải do Quỷ vương quản sao .
Lời vừa ra khỏi miệng nàng, bọn họ đều sửng sốt, nàng là thật, vẫn là giả?
“Ta là Hoàng Thượng.” Triệt nhi nhịn không được nhảy ra, cư nhiên khinh thường hắn, nàng vẫn là đầu tiên.
Ách, Vân Phi Tuyết sửng sốt, mâu quang nhìn Long Phi, Long Phi mỉm cười
gật gật đầu, nhưng nàng vẫn là không xác định hỏi:“Ngươi thật là Hoàng
Thượng?”
“Như thế nào? Sợ rồi sao.” Triệt nhi hất đầu đắc ý dào dạt, hắn là Hoàng Thượng, hắn lớn nhất, ai dám không sợ hắn.
“Sợ ngươi?” Vân Phi Tuyết nhìn hắn khinh thường nói, tuy rằng hắn là Hoàng Thượng quả thật là ngoài ý muốn của nàng.
“Ngươi không sợ ta sao? Một câu nói của ta có thể khiến người giết
ngươi.” Với việc nàng không ngại, Triệt nhi thật sự có chút cảm giác
thất bại, cố ý hù dọa nàng, hắn cũng không tin nàng không sợ chết, bình
thường chỉ cần hắn hù dọa một cái, cung nữ với thái giám bị d