
ng ta biết tỏng cái bụng của bọn họ, chủ yếu là vì bọn họ không có bằng cấp nước ngoài, đều làm tiến sĩ ở trường D nên bọn họ không muốn nhận một người có bằng cấp nước ngoài, sợ... lại so sánh với bọn họ thì phiền.”
“Đám người đó đầu óc... tối tăm như vậy ư?”
“Ta đoán vậy thôi, nếu không nhà ngươi bảo còn lý do nào nữa? Mấy năm vừa rồi, cứ có ai học tiến sĩ ở trường nào ổn ổn là bọn họ đều không muốn nhận, nói gì đến trường hợp học tiến sĩ ở nước ngoài.”
“Bọn họ làm như thế mà trường D không sập à?”
“Haizz, đám người đó chả quan tâm đến chuyện sập hay không, chỉ cần bọn họ không sập là được. Ta nghe lão Mục nói, tiếng nói của Vương soái ca nhà ngươi ở trường F khá có trọng lượng, chắc chắn là ông ấy xin được cho nhà ngươi vào trường F đấy.”
“Thôi, hồi đầu lão ấy thi nghiên cứu sinh phải nhờ bọn mình kiếm đề mới đỗ được, giờ lão ấy ngoi lên được chức phó chủ nhiệm khoa, ta chui vào đó để lão ấy lãnh đạo có mà điên à?”
Chị cả lo lắng hỏi: “Thế nhà ngươi định đi đâu? Ta thấy các trường đại học trong nước đều cùng một giuộc cả, đố kỵ với những kẻ có tài, chỉ thích nhận con ông cháu cha, thế nên ta chẳng dám đi đâu cả, chỉ yên phận ở trường D...”
“Thôi để ta tìm chỗ khác vậy. Nếu không xin được thì ta sẽ cùng mở công ty trang trí nội thất với soái đệ.”
“Nhà ngươi đừng có nghĩ mọi chuyện trong nước đơn giản như vậy, kể cả nhà ngươi có mở công ty trang trí nội thất thì cũng vẫn phải chạy chọt Sở Công thương, Sở Thuế vụ... Các khâu không được đả thông thì kể cả nhà ngươi có mở công ty cũng chẳng kiếm được tiền.”
“Để ta sang trường khác tìm rồi tính sau vậy.”
Cô quyết định đi thử vận may tại mấy trường đại học ở thành phố H, trước đó cô quyết định nộp hồ sơ vào trường D chủ yếu là do sĩ diện, nghĩ trường D nổi tiếng hơn mấy trường đại học ở thành phố H, đồng thời cũng biết Kevin sẽ không lập nghiệp ở thành phố H mà chắc chắn sẽ về các thành phố lớn như Bắc Kinh gì đó. Cô không lựa chọn các trường đại học ở Bắc Kinh mà chọn trường D là vì muốn ăn chắc, ai ngờ hiện tại đến trường D cũng không vào được, thôi thì đến thành phố H thử xem sao, dù gì gia đình Kevin cũng sống ở đó, sẽ thấy gần gũi hơn.
Cô nhớ bao năm về trước từng có một anh chàng theo đuổi cô, ông bố là thị trưởng thành phố H, hình như sau khi tốt nghiệp, anh chàng đó đã quay về thành phố H, nhưng đến tên là gì cô cũng chẳng còn nhớ, đành phải gọi điện cho chị cả hỏi. Hai người nghĩ hồi lâu mới nhớ ra anh chàng đó tên là “Hứa Đào”, không biết bố anh chàng có còn đương chức nữa hay không.
Chị cả mất rất nhiều công sức mới hỏi được giúp cô tung tích của Hứa Đào, hiện tại người ta đã là Giám đốc Sở Y tế thành phố H.
Cô bấm bụng gọi điện thoại cho Hứa Đào, tạ ơn trời Phật may mà người ta vẫn còn nhớ tới cô. “Vương Quân à? Sao lại không nhớ chứ? Nghe nói sau đó em đi học ở nước ngoài hả?”
“Vâng, em đi học ở nước ngoài, nhưng giờ lại muốn về nước.”
“Em định về đâu?”
“Về thành phố H của bọn anh.”
“Thế thì em tìm đúng người rồi! Mấy năm nay thành phố H phát triển rất nhanh, mọi mặt đều không thua kém thành phố D. Em muốn vào chỗ nào ở thành phố H, để anh sắp xếp cho.”
“Em... muốn vào trường Đại học H.”
“Dạy học hả? Làm ở đó nghèo lắm, có gì báu bở đâu mà vào?”
Cô nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không nhất thiết phải là chỗ đó, liệu có vào được chỗ khác không?”
“Em có thể vào Sở Y tế chỗ anh, hiện tại ngành này kiếm ác lắm...”
Hiện tại cô cũng là kẻ lóa mắt vì tiền, chỉ muốn kiếm được thật nhiều tiền giúp Kevin theo đuổi niềm đam mê nghệ thuật của riêng mình, thế là cô bèn tát nước theo mưa: “Thật hả? Vậy anh liên hệ giúp em với.”
Hứa Đào không hứa hẹn hay từ chối mà chỉ hỏi: “Anh nghe Bùi Tiểu Bảo nói em ly hôn với chồng rồi hả?”
Đầu tiên cô giật nẩy mình nhưng rồi trấn tĩnh lại ngay, lựa lời nói dối theo ý chị cả: “Vâng...”
“Hơ hơ, năm xưa nghe nói em lấy Vương Thế Vĩ anh đã đoán bọn em không thể lâu dài được, biết sớm muộn gì bọn em cũng chia tay...”
“Vậy hả? Còn anh thì sao?”
“Anh ư? Anh cũng ly hôn một lần, sau đó lại lấy vợ, hiện tại phu nhân của anh trẻ đẹp hơn cô trước nhiều, tư tưởng cũng thoáng, chẳng bao giờ hỏi chuyện của anh ở ngoài…”
Cô đã hiểu được ý ngầm trong câu nói của anh chàng, bèn thỏ thẻ nói: “Vậy anh để ý giúp em chuyện xin việc ở thành phố H nhé...”
“Cứ giao cho anh!”
Gọi điện thoại xong, cô tự nguyền rủa mình một hồi, ngươi sa đọa không còn gì để nói nữa rồi!
Cô gọi điện thoại cho chị cả, nửa đùa nửa trách: “Sao nhà ngươi lại lừa người ta, bảo ta với Vương Thế Vĩ chia tay nhau rồi?”
“Xí, ta không nói như thế thì ngươi tưởng hắn ta đếm xỉa đến ngươi à? Ngươi không ngớ ngẩn đến mức bảo ta bốc phét đó chứ?”
“Không.” Cô kể lại những điều mình nói với Hứa Đào rồi tự giễu: “Bọn mình sa đọa thật, đầu bốn đến nơi rồi, tuổi cao sắc kém mà còn bày đặt thỏ non, hồi xưa chẳng bao giờ làm những trò mèo này.”
“Trung Quốc thời nay là như thế, có bài nào chơi bài đó, nhạc nào cũng nhảy, người có bài mà không chơi thì hết hạn cũng bỏ phí. Nhưng ngươi cũng đừng tưởng hắn ta thích ngươi thật lòng, loại đàn ông như hắn chỉ biết