Polaroid
Cô Gái Tháng Sáu

Cô Gái Tháng Sáu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323742

Bình chọn: 9.5.00/10/374 lượt.

phải đẹp trai lắm không?”

“Ừ.”

Cô liền bỏ qua chủ đề này mà hỏi: “Hiện tại trường D có chính sách gì với người đi tu nghiệp ở nước ngoài về?”

“Thì vẫn những cái đó thôi, giới tính, độ tuổi, trường tốt nghiệp nước ngoài, tiền dự án nghiên cứu khoa học mang về...”

“Thế kẻ U40 như ta... bọn họ có nhận không?”

“Dưới bốn mươi lăm tuổi chắc là không vấn đề gì.”

“Phụ nữ có nhận không?”

“Phụ nữ hả? Tu nghiệp ở nước ngoài về chắc là nhận. Nhưng nếu học trong nước thì phụ nữ trên bốn mươi tuổi chắc chắn không nhận.”

Cô giật mình. “Trên bốn mươi đã không nhận rồi hả?”

“Ừ, thế nên ta mới phải ngoan ngoãn chôn chân ở đây.”

Cô nghĩ đến mình mặc dù cũng là tu nghiệp ở nước ngoài về, nhưng trong tay cũng chẳng có tiền dự án đề tài gì, cũng có hai, ba dự án nhỏ nhưng tiền đó không thể mang về nước, bèn hỏi: “Nếu chỉ có tiền dự án ở bên Mỹ nhưng không mang về được thì trường D có... chịu nhận không?”

“Cái này thì ta cũng không biết, đợi ta hỏi lão Mục đã.”

“Nếu trường D nhận ta thì họ có phân nhà cho ta không?”

“Hiện nay nhà đều phải tự mua. Có thể nhà trường sẽ hỗ trợ một chút về tài chính, nhưng khoản lớn vẫn phải dựa vào nhà ngươi.”

“Thế thì phiền nhỉ?”

“Ngươi ở Mỹ bao nhiêu năm như thế, số tiền kiếm được còn không đủ để mua nhà trong nước à? Chắc chắn phải đủ chứ!”

Cô tính nhẩm số tiền mình có, nếu chưa mua ngôi nhà này thì còn mang được về vài trăm nghìn tệ, hiện tại số tiền tiết kiệm đều đã trả góp mua nhà, nếu bán nhà thì không biết có lấy được lại hết số tiền này không. Hiện nay thị trường nhà đất ảm đạm như vậy, chỉ trong vòng mấy tháng mà mua đi bán lại thì chắc chắn là lỗ to.

Cô liền giải thích: “Chủ yếu là do vừa mới mua nhà, nếu bán đi... chắc là sẽ lỗ nhiều, phải bù thêm vào…”

“Nếu về nước mà ngươi lọt được vào diện 1000 plan[1'> thì chính phủ sẽ cấp cho ngươi một số vốn ban đầu, cơ quan cũng sẽ hỗ trợ ngươi một ít, nhưng phải dưới bốn mươi tuổi mới được, yêu cầu là phải có dự án nghiên cứu ở nước ngoài từ ba năm trở lên, và phải về nước được… bốn tháng trở lên rồi cơ.”

[1'> Chương trình 1000 plan là chương trình của chính phủ Trung Quốc phát động nhằm tạo điệu kiện nghiên cứu khoa học cần thiết cho những thanh niên xuất sắc tu nghiệp ở nước ngoài về nước phát triển, để họ yên tâm triển khai công tác nghiên cứu khoa học. Những thanh niên đủ điều kiện tham chương trình này sẽ đuợc chính phủ hỗ trợ 500.000 nhân dân tệ sinh hoạt phí, kinh phí nghiên cứu khoa học trong ba năm từ một triệu đến ba triệu nhân dân tệ, ngoài ra còn được hưởng các chế độ đãi ngộ khác.

Cô nhẩm tính nếu bây giờ về nước ngay thì may ra còn kịp đăng ký chương trình này, nếu muộn hơn thì quá tuổi mất.

Chị cả liền đề nghị: “Nếu quay về mà ngươi gặp khó khăn trong chuyện mua nhà thì đừng ly hôn vội, chẳng phải Vương Đẹp Trai cũng có nhà rồi còn gì?”

“Thà là ta thuê nhà ở còn hơn là về ở với ông ấy.”

“Nhưng nếu trường D khó xin thì e rằng ngươi vẫn phải về trường F của lão ấy.”

“Thôi, nếu trường D khó xin thì ta về thẳng thành phố của... soái đệ còn hơn. Thành phố H cũng có vài trường đại học, mặc dù không lớn bằng trường D nhưng cũng không kém gì so với trường F. Chủ yếu là ta muốn ổn định bản thân, nuôi được mình và con, rồi còn có sức ủng hộ chàng, như thế chàng sẽ không phải vì kế sinh nhai mà từ bỏ niềm đam mê nghệ thuật của chàng…”

Chị cả hỏi với giọng lo lắng: “Ta cứ cảm thấy chuyện này… ly kỳ thế nào ấy, kém mười tuổi chứ không phải một hai tuổi đâu nhé! Hiện tại những lão hơn vợ mười tuổi như lão Mục còn đi ăn vụng ở ngoài, ngươi tìm một gã thua ngươi mười tuổi, chẳng lẽ gã ta không đi ăn vụng ở ngoài à?”

“Ta không quan trọng chuyện anh ta có đi ăn vụng ở ngoài hay không, ngay cả việc có kết hôn với anh ta hay không ta còn không để tâm, ta chỉ muốn... ủng hộ anh chàng làm về chuyên môn của mình thôi!..”

“Thế thì việc gì ngươi phải về nước? Ở Mỹ kiếm tiền đô không ủng hộ được chàng hơn à?”

“Ta... dĩ nhiên là muốn... cách dăm ba hôm lại được gặp chàng, nhưng chuyện... có lấy nhau hay không, chàng có đi ăn vụng ở ngoài hay không... lại không quan trọng lắm.”

“Haizz, ngươi cũng chẳng trẻ trung gì nữa đâu, gần bốn mươi tuổi đầu rồi mà còn... mông lung hư vô như thế... ta bái phục ngươi sát đất đấy!”

Cô nói chuyện một lúc khá lâu với chị cả mà chưa ra được vấn đề gì, vẫn phải đợi tin từ ông Mục, cảm thấy mình như lại quay về thời gian đợi phân công công việc năm xưa, số phận vẫn nằm trong tay “tổ chức”, chỉ có điều hiện tại không phải là bí thư Ông mà là bí thư Mục, nghe nói bí thư Ông đã mất từ mấy năm trước.

Nhân thế thật vô lường!

Cô lại gọi điện thoại cho bà Vũ Thái Hà để hỏi chuyện bán nhà.

Vương Quân không ngờ Vương Thế Vĩ đã biết ngay chuyện cô định về nước, gọi điện sang hỏi: “Sao tự nhiên em lại đòi về nước vậy?”

Cô còn định giấu. “Ai... ai bảo em muốn về nước?”

“Anh Mục nói.”

Biết không thể giấu được nữa, cô đành thừa nhận: “Em có nói với chị cả chuyện về nước, nhưng...”

“Rốt cuộc là em nói cho vui hay định về nước thật?”

“Em định về nước thật, có chuyện gì sao?”

“Em phản đối chuyện về nước c