Polaroid
Cô Gái Tháng Sáu

Cô Gái Tháng Sáu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324614

Bình chọn: 9.00/10/461 lượt.

ia đợi một lát, anh nói chuyện với cô ấy một lát rồi lái xe ra đón em.”

Cô đang định rảo bước đi thì bà chủ nói: “Đừng đi, tôi cũng có chuyện muốn nói với chị.”

Kevin liền ngăn: “Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.”

“Tôi nói có liên quan là có liên quan.”

“Tôi nói không liên quan là không có liên quan. June, em cứ ra kia đợi anh, anh sẽ đến ngay.”

Cô đành phải sang một trung tâm thể dục thẩm mỹ cạnh nhà hàng để đợi, thấy hình như bà chủ nhà hàng đang chửi Kevin, một tay chống nạnh, tay kia chỉ chỉ trỏ trỏ, trông rất dữ dằn, thật tiếc cho dáng dấp đó.

Trong lúc ấy, Kevin chỉ một mực cúi đầu, lấy mũi chân vẽ nguệch ngoạc xuống đất. Mãi mới thấy anh ngẩng đầu lên, thì thấy bà chủ tát anh một cái. Cô đứng rất xa mà vẫn nghe thấy tiếng “bốp”.

Bà chủ chân đá tay đấm anh, còn anh thì cứ như bao cát, để mặc cho cô ta đày đọa.

Ba chủ lại vớ lấy chiếc giày cao gót rồi bổ vào mặt anh.

Vừa nãy ngồi ăn cô đã để ý đến đôi giày cao gót của bà chủ nhà hàng, biết chiếc giày gót nhọn đó hoàn toàn có thể trở thành hung khí giết người, ít nhất là có thể tàn phá dung nhan, thế là cô liền lao tới, quát lớn: “Sao cô lại hành hung người khác giữa ban ngày ban mặt vậy?”

Bà chủ nhà hàng liền quay sang hùng hổ: “Chị có quyền gì mà can thiệp?”

“Tôi không có quyền can thiệp nhưng tôi có thể gọi điện thoại cho cảnh sát, có người can thiệp được.”

“Chị có bằng chứng chứng tỏ tôi đánh người không?”

Cô liền giơ điện thoại lên. “Đương nhiên là có chứ !”

“Chị hỏi anh ta xem anh ta có cho chị báo cảnh sát không?”

Cô sợ nếu báo cảnh sát sẽ làm lộ chuyện Keviin vượt biên, đành phải giả vờ hùng hổ giơ điện thoại lên và đứng đó.

Bà chủ nhà hàng giận dữ nói: “Kevin, tại sao anh lại kể hết chuyện cho chị ta?”

“Tôi chẳng kể gì hết.”

“Vậy tại sao chị ta lại biết?”

“Cô ấy chẳng biết gì cả.”

“Thế tại sao chị ta không dám báo cảnh sát?”

“Cô ấy sợ cô, được chưa?”

Vương Quân vội nói: “Tôi không quan tâm đến chuyện của hai người, chỉ cần cô không hành hung người thì tôi không báo cảnh sát nữa.”

Bà chủ nhà hàng liền quay sang đối chất với cô: “Chị làm ở đâu vậy?”

“Việc gì cô phải quan tâm tôi làm ở đâu.”

“Đừng tưởng chị không nói là tôi không điều tra được.”

“Cô điều tra được thì còn hỏi tôi làm gì?”

“Chị ở viện A đúng không? Nhìn vẻ mọt sách của chị thì biết chị là con chuột bạch của viện A.”

Cô biết “chuột bạch” là biệt danh mà những kẻ lãng nhách gọi những người làm việc trong viện nghiên cứu như cô, vì họ luôn mặc áo blouse trắng, có người còn chỉ làm bạn với chuột bạch.

Cô tức nổ đom đóm mắt, cô gắng tìm ra mấy từ hiểm độc như từ “chuột bạch” để mỉa mai cô ta.

Hai người phụ nữ nhìn nhau gườm gườm, đều vì tức giận mà lồng ngực phập phồng, cứ như đang thi đấu coóc-xê vậy.

Kevin nói: “June, mặc kệ cô ta đi, mình đi thôi.”

Anh mở cửa phía cô rồi đỡ cô lên xe, sau đó quay sang cửa bên kia và vào khoang lái.

Bà chủ nhà hàng xông về phía cửa bên anh ngồi và nhổ nước bọt vào trong, anh đóng cửa lại, lùi xe ra, gần như đi ngang qua trước mặt cô ta. Qua gương, cô nhìn thấy cô ta loạng choạng tránh sang một bên, suýt nữa thì ngã.

Nhưng chỉ tích tắc sau, cô ta đã lấy lại được sự trấn tĩnh và ưỡn ngực đi vào nhà hàng.

Cô phát hiện ra rằng câu chuyện của hai người này rắc rối hơn nhiều so với câu chuyện trong bài hát Em là người con gái của anh, dường như có rất nhiều yêu hận tình thù rối ren trong đó.

Cô nói: “Em thấy anh thích bài hát Em là người con gái của anh như thế, cứ tưởng là… anh đã từng làm tổn thương cô ấy.”

“Em thấy cô ta có giống với người dễ bị người khác làm tổn thương không?”

“Thế tại sao anh lại bảo bài hát đó phát họa bức chân dung của anh?”

“Thì em hỏi như thế mà.”

Cô bắt đầu cảm thấy đầu óc u mê, anh chàng này làm sao vậy? Tại sao lại có thể cô hỏi thế nào, anh đáp thế đó? Như thế thì làm sao cô biết câu nào của anh là thật, câu nào là giả, làm sao có thể tin lời anh ta được nữa?

Cô đoán Kevin cũng không để tâm đến việc cô có tin anh hay không, thế là cô liền gạt chủ đề này sang một bên và chuyển chủ đề khác. “Tại sao hôm nay cô ta lại chửi anh?”

“Tốt nhất là em không nên biết.”

“Vì sao?”

“Vì nếu biết, chắc chắn em sẽ rất bực.”

Cô thầm nghĩ, chuyện này sao lại liên quan đến mình nhỉ? Mình cũng muốn xem rốt cuộc là thế nào. Cô liền cam đoan: “Anh cứ nói đi, em sẽ không bực đâu.”

Kevin ngần ngừ một lát rồi nói: “Cô ta bảo vì tương lai tốt đẹp của bọn anh mà hằng ngày cô ta phải chịu sự hành hạ của thằng cha mập đó, còn anh lại… cặp kè với em…”

Cô không hề cảm thấy bực mình trước câu nói này, thậm chí còn thấy vui là đằng khác, điều này chứng tỏ cô ta không nghĩ cô hơn Kevin quá nhiều tuổi, ít nhất chênh lệch tuổi tác giữa hai người không khiến cô ta nghĩ rằng cô và Kevin chẳng thể cặp kè với nhau.

Cô liền mách nước: “Sao anh không nói anh cũng vì tương lai tốt đẹp của cả hai mà phải chịu đựng… sự hành hạ?”

Kevin không kìm được liền bật cười. “Wow, em đanh đá thật đấy ! Đáng lẽ phải để em đứng ra cãi nhau với cô ta hộ anh.”

“Em cũng chẳng hơn gì mà, ban nãy cãi nhau với cô ta,em cũng như anh, t