
a chuyện này? Chỉ tại thành phố A quá bé, chỉ có một shop bán túi Balenciaga đó. Cũng tại cô nàng ở trong nước đó quá kén chọn màu, sao không chọn màu phổ thông mà lại đi chọn màu xanh ngọc? Cái màu chết tiệt đó có gì là đẹp? Vừa quê vừa khó kết hợp với quần áo, có bị đánh chết cô cũng không bao giờ chọn màu đó.
Giờ thì đẹp mặt rồi, lời nói dối của cô đã bị vạch trần, cô còn mặt mũi nào để gặp người Hoa ở viện A đây?
Điền Bân liền khoe công lao của mình: “Lúc đó em nói với cô Ngụy là chắc chắn phải có lý do nào đó, cô giáo Vương có bao giờ nói dối đâu.”
“Tớ cũng muốn trả… nhưng…”
“Chị chưa trả thật à?”
“Ừ.”
“Thế thì tuần tới chị mang đến cho cô Ngụy xem để đỡ phải nghe cô ấy nói chị… là keo kiệt.”
“Ờ… tớ… tặng cho người khác rồi.”
Lời nói dối này ngớ ngẩn đến mức không còn gì để nói, nét mặt của Điền Bân lộ rõ vẻ không tin.
Cô điên lắm, đợi Điền Bân vừa đi liền gọi ngay điện thoại cho chồng, cũng chẳng còn quan tâm đến chuyện hiện tại trong nước đang là mấy giờ.
Không ngờ Vương Thế Vĩ vẫn chưa ngủ, điện thoại vừa đổ chuông đã nhấc máy, giọng hiếm khi dịu dàng như vậy: “Alô…”
“Em Vương Quân đây.”
Giọng đầeu ên kia lập tức lạnh đi vài phần: “Muộn thế này gọi điện thoại làm gì?”
“Có phải anh đang đợi điện thoại của ai không? Nếu đang đợi thì em có thể cúp máy để không làm ảnh hưởng đến hai người.”
“Anh đợi điện thoại của ai chứ !”
“Làm sao mà em biết được? Nhưng chắc chắn không phải điện thoại của em.”
“Anh chẳng đợi điện thoại của ai cả.”
“Vậy muộn thế này sao chưa đi ngủ?”
“Vừa đi công tác về.”
Cô cũng chẳng buồn quan tâm đến giờ giấc sinh hoạt của chồng nữa mà đi thẳng vào vấn đề. “Vài hôm nay, mấy người làm cùng suốt ngày hỏi em về cái túi anh mua.”
“Túi gì?”
“Cái túi Balenciaga màu xanh ngọc đó.”
“Túi đó làm sao?”
Hê, thừa nhận mình mua túi Balenciaga màu xanh ngọc rồi nhé !
Cô liền kể một thôi một hồi Điền Bân hỏi chuyện mua túi như thế nào, cô đã nói dối mua cho cô ra sao, cô giáo Ngụy tưởng thật như thế nào, bảo cô mang đến cơ quan xem ra sao, cô lại nói dối đã trả túi như thế nào, cô Ngụy đã đến shop mua túi ra sao, kết quả là cô bị vạch trần nói dối thế nào.
Vương Thế Vĩ liền trách: “Em thật chẳng ra sao cả, sao em lại nói cái túi đó là anh mua cho em?”
“Em không nói như thế thì còn nói thế nào? Chẳng lẽ em nói anh mua cho bồ?”
“Ai bảo anh mua cho bồ.”
“Thế thì còn mua cho ai vào đây nữa?”
“Mua hộ đồng nghiệp cùng khoa.”
“Đồng nghiệp nào?”
“Em không quen.”
Cô bực bội nói: “Anh nói rồi em sẽ quen chứ sao !”
“Em quen cô ấy làm gì? Ăn no rững mỡ à?”
Cô tức phát điên. “Chẳng có gì là ăn no rững mỡ cả, chồng mua món đồ đắt tiền như thế cho người phụ nữ khác, làm vợ phải có quyền được hỏi mua cho ai chứ!”
“Anh mua nhiều túi như thế, việc gì phải kể tên từng người cho em nghe?”
“Anh mua nhiều túi như thế, em có hỏi tên người anh mua hộ không?”
“Thế em hỏi cái túi này làm gì?”
“Cái túi này lại khác.”
“Có gì là khác?”
“Anh hỏi bản thân anh ấy.”
Vương Thế Vĩ cũng bắt đầu bực: “Có phải cô ăn no rững mỡ không? Mồm cô nói là khác, tôi mới hỏi cô có gì là khác.”
“Anh muốn mua cái túi đó thì sao không hỏi tôi mua ở đâu mà chạy đi hỏi Điền Bân.”
“Tôi hỏi cô làm gì? Chắc gì cô đã biết mua ở đâu.”
“Sao tôi lại không biết? Lần trước tôi chẳng mua túi Balenciaga hộ bạn thân của chị dâu là gì?”
“Tôi không biết cô mua hộ ai cả.”
Cô nghĩ chắc là Vương Thế Vĩ cũng không biết thật, vì anh ta chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện cô đang làm cái gì, còn cô thì cũng đã quen với chuyện đó từ lâu, làm gì cũng chẳng cần bàn bạc với chồng.
Cô liền tra khảo tiếp: “Nhưng Điền Bân cũng có biết mua ở đâu đâu, việc gì anh phải chạy đi hỏi cô ta?”
“Làm sao tôi biết cô ta không biết được? Trong mấy người làm với cô, chỉ có cô ta là trẻ hơn chút, không hỏi cô ta thì hỏi ai? Chẳng lẽ đi hỏi bà Trương, bà Ngụy à?”
“Thế tại sao anh còn dặn Điền Bân đừng nói cho tôi biết?”
Vương Thế Vĩ liền nói lớn: “Tôi có bảo cô ta đừng nói với cô đâu? Là cô ta mắc chứng hoang tưởng nên mới bịa ra đó chứ.”
Cô nghĩ cũng có thể là do Điền Bân muốn nhấn mạnh tình tiết câu chuyện nên mới bịa thêm câu đó, đành phải gác lại chi tiết này để điều tra thêm điểm đáng ngờ. “Thế sao mua về anh còn giấu đi?”
“Tôi giấu đi làm gì? Ăn no rững mỡ à?”
“Thế sao lúc tôi đóng va li cho anh, các túi khác đều để trong đó, chỉ có túi Balenciaga là không thấy?”
“Tôi không để trong va li đó, làm sao cô thấy được?”
Cô liền cao giọng: “Tôi biết là anh không để trong cái va li đó, ý tôi hỏi là tại sao anh không bỏ nó vào đó!”
“Không có chỗ nên không để thôi.”
“Anh để ở đâu?”
“Đến việc này mà cô cũng phải quan tâm hả?”
“Tôi không được quan tâm sao?”
“Tôi trở thành đối tượng bị cô theo dõi rồi à?”
Cô liền dọa: “Hôm nay nếu anh không nói cho rõ chuyện này thì tôi sẽ coi là anh mua cho bồ và… ly hôn với anh!”
Vương Thế Vĩ liền xuống thang. “Anh chẳng biết em yêu cầu anh phải nói cho rõ cái gì, anh mua cho mọi người mấy cái túi, va li chứa không hết được, người ta đã dặn là phải cẩn thận, không được để đồ đè lên nên anh mới để trong