
ối đi.” Anh lại thòng thêm một câu: “Dù gì cô cũng đâu có hẹn hò với
ai.”
Câu nói mang theo một chút trào phúng và vui sướng khi người khác gặp họa đã triệu tập thành công một đống gân xanh trên trán tôi, lời nói
của tôi cứ thế trôi tuột ra: “Anh còn có thể ác mồm ác miệng hơn không?”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Tôi cố nén cơn tức, giọng căm hận nói, “Bảy giờ tối mai, tôi ở căn hộ hân hạnh đón tiếp ngài đến nghiệm thu. Nhất định phải phối hợp! Bởi vì
đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, sau này anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, cả đời cũng không qua lại với nhau nữa, Ngài có thể đốt pháo nhiệt liệt chúc mừng, còn tôi từ nay về sau cũng khôi phục lại cuộc
sống tươi đẹp dưới ánh mặt trời, cho nên ngàn vạn lần xin ngài đừng làm
chậm trễ thời gian “chết sớm đầu thai sớm” của chúng ta! Hẹn gặp lại!”
Tôi hầm hừ treo điện thoại rồi nhìn chằm chằm hai chữ “cầm thú” trên
điện thoại một lúc lâu sau đó giật mình, tát vào mặt mình vài cái.
Mình đang làm gì thế nhỉ? Tôi tự hỏi, chẳng lẽ tôi đang giận dỗi, nũng nịu với Tần Mạch sao? Trời ạ, đây là công việc! Đây là khách hàng! Hà Tịch, mi điên rồi sao? Đến công và tư cũng chẳng phân biệt được ?
Mang tâm trạng không yên ổn, tôi quay về nhà.
Tối đến, đang chuẩn bị ăn mì gói thì Trình Thần gọi đến: “Hà Tịch”,
giọng nói của chị mang theo sự nghiêm túc mà đã lâu tôi chưa nghe thấy:
“Mấy hôm nay chị cứ trăn trở chuyện này, chị nghĩ vẫn phải nói với em.”
Tôi buông đũa, chăm chú nghe chị nói
“Tuy em là bạn thân nhất của chị… mà cũng chính vì là bạn thân nhất
nên chị thành thật khuyên em một câu, chị thấy em đừng nên làm chuyện vô đạo đức đó nữa.”
“Hả?” Tôi ngây người, “Em làm chuyện thiếu đạo đức gì chứ ?”
“Không thiếu đạo đức sao? Chuyện này mà còn không thiếu đạo đức sao!” Bỗng nhiên chị lên cơn kích động, bên kia có tiếng nói trấn an của Thẩm Hi Nhiên “Bình tĩnh, Thần Thần, bình tĩnh.” Chị nén lửa giận nói: “Hà
Tịch, em đang bị kích thích gì vậy? Tại sao bây giờ em lại trở thành như vậy? Lúc trước em là một cô gái tốt biết mấy, ai hại em thành như thế
này? Có phải Dương Tử không ? Có phải tại nó không?”
Tôi nhăn trán nhíu mày cả buổi vẫn không biết rốt cuộc mình đã làm ra chuyện táng tận thiên lương nào mới có thể khiến Trình Thần nổi điên
đến như vậy.
“Em bắt cá hai tay a!” Trình Thần rống to, “Em chơi trò một chân đạp
hai thuyền a! Bác sĩ Trần Thượng Ngôn mặc dù có hơi thật thà một chút
nhưng cũng không thể bắt nạt người ta thế chứ! Còn nữa, em nghĩ Tần Mạch là người hiền lành sao? Nếu anh ta biết em chơi trò đùa giỡn tình cảm
thì sẽ băm em thành thịt vụn rồi bỏ vào lò vi sóng, cuối cùng em chỉ còn là một làn khói nhẹ biến mất khỏi thế gian thôi!”
So sánh này hình như hơi kỳ cục, nên tôi quyết định hướng chị khỏi
quỹ đạo, hỏi nhỏ: “Thịt vụn bỏ vào lò vi sóng sau sẽ hóa thành khói nhẹ
sao?”
“Nếu là thịt em thì có thể! ” Trình Thần nói, “Em có biết với tư cách là bạn thân, lần tham gia vũ hội thấy em cùng Tần Mạch chị đau lòng
biết bao nhiêu không? Em quyến rũ một người đàn ông trong vũ hội lại bắt một người khác chờ ngoài cửa…”
“Trình Thần.” Tôi cười nói, “Em và Trần Thượng Ngôn chia tay rồi.”
“Chia tay?”
“Đúng vậy, hơn nữa em với Tần Mạch căn bản không như mọi người thấy, chỉ là hiểu lầm, nếu chị
muốn biết thì lần sau gặp mặt em sẽ giải thích. Chuyện này… dài dòng và
phức tạp lắm.”
“Thì ra là vậy.” Bên kia lặng im một lát, “Nói cách khác bây giờ em vẫn độc thân ?”
Tôi chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm tô mì đã mềm rục trước mặt: “Đúng
vậy, một mình ngồi ăn mì tôm còn không phải là minh chứng rõ ràng nhất
cho sự độc thân của em sao?”
Bên kia, Trình Thần thở dài một hơi, vô cùng đau lòng nói: “Thật ra
so với độc thân, ngẫu nhiên bắt cá hai tay cũng không có gì quá đáng
lắm!.”
Khóe miệng tôi lại co giật, mặc kệ lời chị nói.
“Đúng rồi.” Giọng nói của chị lại nghiêm túc, “Hai ngày nay Dương Tử có tìm em hay không?”
“Không có a.” Hắn còn dám sao… Còn có lần nữa, tôi sẽ khắc một chữ “tiện” trên mặt hắn.
“Vậy là tốt rồi, hôm vũ hội đó, hắn nhất định cũng giống như chị
tưởng em và Tần Mạch đang cặp nhau. Lần trước chị có nói với em đó, công ty của Sầm Dương đang tranh thầu cùng Tần thị hợp tác với công ty của
Hi Nhiên, cuối cùng gói thầu này cũng do Tần thị giành được, ngày mai Hi Nhiên và Tần Mạch sẽ ký hợp đồng. Nếu Dương Tử tìm em thì chắc chắn
cũng chẳng có gì tốt lành, em đừng để ý đến nó.”
Tôi cười cười: “Dạ đã biết, mì của em sắp thành nước rồi, thôi nha.”
Trước kia, Trình Thần đã không thích Dương Tử, chị nói nhìn bộ mặt
hắn y như Hán gian. Mặc dù chị nói hoàn toàn chính xác, nhưng lần này
tôi vẫn không tin lời chị, dù gì cũng yêu nhau vài năm, ánh mắt chọn bạn trai thời đại học của tôi chắc không kém đến mức độ thế đâu.
Đúng bảy giờ tối tôi xuất hiện ở nhà Tần Mạch, trong nhà đèn đuốc tối thui, hiển nhiên là chủ nhà vẫn chưa đến.
Tôi mở đèn, thưởng thức đứa con tinh thần của mình một lần nữa, thật
sự thiết kế của mình đẹp quá! Chỉ tiếc sau này