Duck hunt
Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324700

Bình chọn: 7.00/10/470 lượt.

“Xuống xe, tôi đỡ anh đến đó.”

Không may, bệnh viện còn cách nơi này khá xa, tôi đỡ cánh tay Tần

Mạch chân cẳng bủn rủn hết. Đầu tiên anh ta còn cậy mạnh tự mình đi

nhưng chưa được mấy bước liền bỏ cuộc, rốt cuộc dựa cả thân người vào

tôi mà lết đến bệnh viện. Mùa đông rét mướt mà toàn thân tôi đẫm mồ hôi, đi mãi đến cuối đoạn đường đau khổ cũng thấy được cổng bệnh viện, tôi

thở gấp nói: “Tần Mạch, trước kia anh chán ghét tôi hung bạo, còn hôm

nay không dựa vào sức “trâu bò” của tôi thì anh cứ ngồi đó mà khóc đi.”

Hiếm lắm mới có lúc anh ta chịu ngồi yên, không sẵng giọng với tôi, chắc là đau đến không chịu nổi nữa rồi.

Bảo vệ bệnh viện thấy chúng tôi, vội vàng chạy đến đỡ giúp, thân thể

Tần Mạch được đỡ đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, mới đi theo được hai, ba

bước, chân tôi nhũn ra ngã khuỵu xuống đất.

Người kế bên hoảng hốt kéo tôi đứng dậy, tôi phủi gối vài cái nói

không sao rồi cố đi theo Tần Mạch vào trong bệnh viện. Trong khi anh ta

vào trong cho bác sỹ kiểm tra thì tôi chạy vòng vòng đóng viện phí.

Sau khi Tần Mạch được đưa vào nằm trong phòng bệnh, một y tá đứng

tuổi khều tôi hỏi: “Ông xã của cháu hả?” rồi không cần nghe tôi giải

thích bà nói tiếp luôn: “Phải quan tâm đến ông xã một chút, công việc

tuy quan trọng nhưng vẫn phải chú ý đến sức khỏe nữa. Cháu là vợ thì

phải khuyên chồng nghỉ ngơi nhiều một chút, còn trẻ đã mắc bệnh viêm dạ

dày nếu không lo mà điều trị, đến khi nặng lên thì có hối hận cũng không kịp.” nói xong, bà ôm bệnh án bỏ đi.

Tôi nhìn Tần Mạch đang nằm trên giường bệnh, anh ta vẫn hoàn toàn tỉnh táo và đang thản nhiên nhìn lại tôi.

Không biết vì sao, nhìn bản mặt nghiêm túc lại có vẻ yếu đuối của anh ta khiến tôi cảm thấy rất buồn cười, nhịn không được bèn cười “phì” một tiếng rồi trêu ghẹo nói: “Nhớ lại chuyện từ hôm qua đến sáng nay tôi

thiệt giống bà xã anh ghê!”

Lời vừa thốt ra, liền nghĩ tới buổi sáng tỉnh dậy ôm ôm ấp ấp trong

vòng tay anh ta, thêm phản ứng sinh lý lẫn tâm lý với anh ta dẫn đến bộ

phận nào đó “dựng đứng”, tôi đỏ mặt biết mình đã nói chuyện ngu ngốc nữa rồi.

Anh ta ừ khẽ, lại buông ra một câu mờ ám: “Đúng, rất giống”

Tôi kéo ghế đến ngồi cạnh anh trong chốc lát, thấy không có gì để nói nữa bèn nói: “Tôi có chút việc, đi trước nhé.”

Anh ta im lặng một chút rồi gật đầu, tôi ra đến cửa, nhịn không được

quay đầu nhìn lại, thấy anh ta một thân một mình nằm viện thật tội

nghiệp bèn hỏi: “Anh cần tôi báo cho ai đến chăm sóc anh không?”

Anh tôi quay đầu nhìn tôi nhưng cũng không nói gì. Có lẽ vì đang

bệnh, thần sắc của anh ta nhu hòa hơn rất nhiều, không còn vẻ lạnh lùng

với ánh mắt bất cần, khiến tôi bỗng thấy mềm lòng, ngập ngừng đến bên

cạnh giường: “Thật ra… tôi cũng không có việc gì quan trọng. Nếu… nếu

anh cần, tôi ở đây với anh cũng được.”

Anh khinh thường hừ một tiếng, nhưng vẫn không lên tiếng đuổi tôi đi. Thời gian trầm mặc trôi qua một lúc lâu, anh mới nhỏ giọng nói: “Đầu

gối…”

“A?”

“Bỏ đi, không có việc gì.” Anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ không vui.

Tôi mắng thầm trong dạ: Đồ yêu quái, nói giữa chừng còn tự mình tức

giận mới ghê! Ánh mắt của tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta ra phía cửa,

tôi hơi nheo mắt… người kia… cái người đang đứng cùng một bác sỹ khác

chẳng phải là Trần Thượng Ngôn đó sao? Thì ra đây là lý do cho việc

không trông thấy anh ta vào những lúc quan trọng, đợi đến khi tôi thu

dọn xong tàn cuộc mới ló mặt ra. Trong lòng thấy khó chịu, tôi định gọi

điện cho anh ta thì cái màn trước mắt lại dọa tôi một trận hết hồn.

Phòng bệnh của Tần Mạch nằm ngay khúc rẽ giữa khu chữa bệnh và khu

nằm viện nên từ vị trí này tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy hành lang nối

giữa khu khám bệnh và khu nằm viện. Trần Thượng Ngôn đang tức giận đi

trên đoạn hành lang kia, theo sao là một bác sỹ không ngừng tìm cách nắm tay anh bắt dừng lại. Trần Thượng Ngôn dường như rất giận dữ, xoay

người hung hăng đẩy bác sỹ kia một cái, đối phương thừa dịp này này cầm

chặt tay anh ta, lôi vào trong lòng vừa áp vừa hôn…

Chuyện này không nên nhìn tiếp…

Tôi bước qua nhẹ nhàng buông rèm cửa xuống.

Ngoại tình… tôi thua, kẻ thứ ba… tôi cũng thua luôn

Nhưng tại sao, tại sao… vì cái quái gì mà kẻ thứ ba lại là đàn ông chứ…

Tôi quay lại ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn chằm chằm vào tấm chăn màu trắng.

“Hà Tịch.” Tôi ngẩng đầu, một lúc lâu mới hướng ánh mắt lên mặt Tần

Mạch: “Cô…” anh ta ậm ừ cả nửa ngày mới phun ra được một câu không giống tiếng người: “Chuyện này, thật ra cũng bình thường thôi mà.”

Tôi nghe xong, cười gật gật đầu: “Đúng vậy, thời nay ai thích phụ nữ thì tìm phụ nữ đích thực, ai thích đàn

ông thì tìm đàn ông đích thực, chứ như tôi một phụ nữ chả khác gì đàn

ông thế này, mà khuynh hướng giới tình lại bình thường, chắc chắn là

chẳng ai thèm rồi”

Tôi thở dài, trong tâm trạng không còn gì để mất mặt nữa, nói: “Xem

ra anh cũng đen đủi, gặp trúng tôi còn miễn cưỡng phải lấy luôn đêm đầu

tiên của tôi nữa, nếu không, e là đến lúc trăm tuổi đi chầu trời tôi vẫn là một cái thây xử nữ quá!”

Trong phòng lại là một