
c không
có bất kì ý kiến phản đối nào, trên mặt không nhìn ra suy nghĩ của anh
ta.
Địch Lạc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhớ ra bên trong công ty
còn không ít việc chờ anh xử lí,anh đứng lên, ôm ba rồi hôn nhẹ lên má
của mẹ, mới xoay người rời đi.
Đi ra khỏi cửa, ngồi vào xe ô tô riêng, Địch Lạc bất đắc dĩ thở dài.
Đúng là nên kết hôn. Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ chưa từng có bất kì yêu cầu nào
với anh, tất cả đều do anh tự mình làm chủ, hoàn toàn chưa từng cưỡng ép anh làm bất cứ chuyện gì.
Cho đến năm 18 tuổi, rốt cục anh cũng
biết được địa vị của mình ở gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ tại Pháp, không chỉ cảm ơn ba mẹ đã cho anh một cuộc sống bình thường vô lo vô nghĩ như mọi
người, anh còn cảm thấy ba mẹ rất tin tưởng mình.
Và lúc đó, anh
cũng hiểu được trách nhiệm của mình, vì không muốn làm hư tổn đến danh
tiếng, địa vị trăm năm của gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ, nên ở bên ngoài rất chú ý mọi chuyện, làm việc gì cũng phải cẩn thận chú ý hình tượng của bản
thân.
Hình tượng của anh luôn là một chàng trai nho nhã, lịch
thiệp, đương nhiên là có không ít cô gái đã bày tỏ sự yêu mến đối với
anh, nhưng anh đều không tiếp nhận.
Bởi vì anh hy vọng, mình cũng giống như ba mẹ, tìm được một người con gái không vì tiền bạc, địa vị
để yêu thương, cả đời ở bên nhau, nhưng anh cũng biết, với thân phận của mình, muốn giống ba mẹ, tìm ra một nửa đích thực của đời mình thực sự
không dễ dàng.
Nhận ra sự thay đổi của anh, ba mẹ anh nói, không
cần cưỡng ép bản thân, chỉ cần cuộc sống thoải mái là tốt rồi, nhưng
trong lòng anh biết ba mẹ anh rất để ý, cho nên càng thêm giữ mình, bảo
vệ tốt thanh danh gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ.
Hôm nay, kết hôn là yêu cầu duy nhất của ba mẹ nên anh không chút nghĩ ngợi đồng ý.
Đây là vì anh không muốn làm hai người lớn thất vọng, bận tâm quá nhiều và
anh cũng tin tưởng vào người vợ ba mẹ đã chọn cho anh.
* * *
"Đúng, chính là như vậy".
Ngồi ở dưới khán đài, Tâm Diệp một tay cầm cốc Coca, một tay cầm đồ ăn vặt cho vào miệng.
"Này! Người đó, thân thể mềm mại một chút, đừng cứng ngắc như vậy." Cầm cốc
Coca lên, cô vừa chỉ tay về phía một người mẫu Pháp vừa nhét đồ ăn vào
miệng, giọng nói cũng vì vậy không được rõ ràng.
"Được, tôi biết rồi." Cô người mẫu một câu oán trách cũng không có, hết sức cung kính trả lời.
Làm việc ở "Mộng Công Điện" lâu như vậy, mặc dù không biết rõ thân phận
thật của Salina, nhưng mọi người đều biết cô rất có địa vị, bởi vì ngay
cả tổng giám đốc của bọn họ, cũng chính là người sáng lập ra "Mộng Công
Điện" Hàn Thiều Lâm cũng nể cô nhiều phần, mà mọi người cũng khá yêu
thích cô vì dáng vẻ hiền hòa, dễ gần của mình.
"À! Còn cô này
nữa, cô đứng sau cùng." Tâm Diệp đưa tay chỉ cô gái đứng phía sau, "Đừng nghĩ rằng mình đứng ở phía sau mà người khác không nhìn thấy." Nói
xong, cô lại bỏ vào miệng một nắm đồ ăn vặt nữa.
"Còn nữa...Hiện
tại mặc dù chỉ là diễn tập nhưng mọi người cũng không thể chủ quan. Nếu
có nhà báo hoặc đại diện của công ty đối tác nhìn thấy sẽ làm uy tín của "Mộng Công Điện" giảm sút, người khác sẽ nói chúng ta tùy tiện, làm
việc không chuyên nghiệp." Vừa nói xong, cô lại uống một hớp Coca.
"Oa!Ngon quá!" Tâm Diệp đưa tay lau miệng, thở ra một tiếng đầy thỏa mãn.
"Salina này." Đột nhiên, một tiếng gọi tên Tâm Diệp ôn nhu từ bên tai cô truyền đến, trong lòng cô thầm run lên, da đầu tê dại.
"Ở đây, không có ai làm hỏng hình tượng của "Mộng Công Điện" mà chỉ có cậu thôi." Thiều Lâm vươn tay gõ lên đầu cô một cái.
"Ừ...Thiều Lâm...Cậu, cậu đã về rồi! Ha ha!" Tâm Diệp cười ngượng, trên mặt đầy vẻ lúng túng.
"Còn nói nữa, tớ muốn cậu sang giúp tớ diễn tập, nhưng cậu lại ở đây ăn mấy thứ thức ăn bỏ đi này."
Giọng nói ngọt ngào làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhưng vào tới tai Tâm Diệp lại như có đại họa sắp ập xuống đầu.
"Cậu đừng nói như vậy!" Khóe mắt Tâm Diệp liếc về phía đống đồ ăn chưa được giải quyết trên bàn, trong lòng thầm gào khóc.
Ô..sớm biết cô ấy trở về nhanh như vậy, cô nhất định sẽ không mang hết đống chiến lợi phẩm mình mua được ra.
"Tất cả đều đem hết đi." Thiều Lâm dem tất cả những thứ trên bàn giao cho
thư kí đứng sau lưng, rồi quay đầu nhìn cô gái không chút hối hận kia.
"Tớ nói với cậu bao nhiêu lần rồi, những thứ đồ ăn này ăn vào miệng, sẽ chỉ làm vóc dáng của cậu trở nên dọa người hơn thôi, không khỏe mạnh thêm,
thế mà cậu vẫn còn ăn." Mặc dù cô nàng tham ăn trước mặt này đang trưng
ra vẻ mặt không phục nhưng Thiều Lâm vẫn không nhịn được trách cô vài
câu.
"Cậu thấy tớ béo ở chỗ nào?" Tâm Diệp không phục oán trách,
cô cố ý kéo bộ quần áo đang mặc trên người khiến nó dán chặt vào thân
thể.
Vóc dáng tinh tế, xinh đẹp, vòng eo nhỏ nanh, thon gọn, ngực tròn trịa, cao vút, đôi chân dài thẳng tắp, quả thực cô không hề béo,
thậm chí là hoàn mỹ tới cực điểm.
Đã bốn tháng không gặp, dáng người cô vẫn thon thả như trước, không hề có phần thịt dư thừa, Thiều Lâm đành nhượng bộ.
"Cậu muốn ăn tớ cũng không cấm, nhưng ở đây tất cả đều là người mẫu, mọi
người đều vì giữ gìn vóc dáng mà ăn uống điều độ, nhưng cậu lại tr