
cố gắng dùng giọng nói bình thản lãnh mạc đối mặt với anh, cô sẽ không cho là anh tìm tới để ôn chuyện.
"Nghe nói cô đến Hàn Quốc, coi như tôi tới tìm cô ôn chuyện cũ cũng không sai."
Anh cười khẽ, thần sắc trên mặt làm cho người ta khó có thể đoán được tâm tình thực sự của anh.
Nhiều năm qua, anh cố gắng đem cô cất giấu ở sâu trong tâm hồn. Cũng bởi vì
cô, anh bắt đầu thống hận phụ nữ, coi họ như đồ chơi.
Ba năm
này, anh quên cô sao? Không, anh chưa bao giờ quên cô, anh vẫn luôn tìm
hình bóng của cô trên những người con gái khác. Mấy năm này, phụ nữ bên
cạnh anh đều có một điểm giống nhau – hoặc ít hoặc nhiều đều có chỗ
tương tự với cô gái anh thống hận trước mắt này.
Dung mạo tương
tự, cặp mắt, nụ cười, hành động cử chỉ, chỉ cần có một chút, một chỗ,
làm cho anh cảm thấy giống cô, anh đều đem các cô giữ ở bên người một
khoảng thời gian, sau đó, lại vô tình đem họ vứt bỏ.
Anh thống
hận hành động như vậy của mình, nhưng anh không có biện pháp dừng lại
hành động vừa buồn cười lại nhàm chán này. Mà sau khi anh biết cô dâu
của mình là cô, anh điều tra cô.
Khi biết tin tức cô đào hôn thì
trong lòng anh có cao hứng cùng tức giận. Cao hứng, bởi vì cô cự tuyệt
cùng một người đàn ông không quen biết kết hôn. Tức giận, vì người cô cự tuyệt là anh.
Hai tâm trạng gần như đối lập này khiến tâm tình
anh trở nên rất phức tạp. Nhưng bất kể như thế nào, anh cũng quyết định
muốn cô trở thành vợ của anh, trả thù cô ba năm trước đây làm anh tổn
thương.
Ông trời tựa hồ cũng đồng ý với ý nghĩ của anh, để cho
anh dễ dàng tìm được cô, biết được cô đang ở Hàn Quốc, địa bàn của anh.
Lần này, cô có chắp cánh cũng không thể bay.
Quan trọng hơn là. . . trên tay anh nắm giữ lá bài chủ chốt; cô không gả cho anh cũng không được.
Mà cô dường như vẫn không rõ ràng lắm đối tượng mình đào hôn là ai, anh
tính toán tiếp tục giấu giếm chuyện này, tiến hành kế hoạch của anh.
"Tôi và anh cũng không có gì để nói, mời anh rời khỏi đây." Cô hạ lệnh đuổi
khách, hoàn toàn không sợ hãi anh cùng một đám người xem ra không dễ
chọc kia.
"A! Không có gì để nói sao?" Xích Diễm châm biếm, lông
mày anh nhướng lên nhìn về phía Nhã Văn đang đứng một bên không ngừng ám hiệu.
Xem ra cô đã biết thân phận của anh rồi. Anh nháy mắt với người đứng đầu, không bao lâu, toàn bộ đám người đó rời đi.
"Không bằng trước hết chúng ta hàn huyên một chút chuyện ba năm trước đây đi,
hay là. . . . . . Hàn huyên một chút xem cô dùng thủ đoạn như thế nào để đem hai người đàn ông đùa giỡn trong lòng bàn tay?" Anh đi về phía
trước, nhìn thẳng vào hai mắt của cô.
Ánh mắt lợi hại của anh làm tầm mắt cô không cách nào dời đi, mở to hai mắt, nhìn anh giống như
quái vật. Anh đang nói gì? Vừa nghĩ tới ba năm trước đây, trái tim cô
lại bắt đầu đau nhói, trong mắt thấp thoáng hiện lên bi thương cùng đau
lòng.
"Tôi không biết anh đang nói gì, cũng không muốn cùng anh
nói chuyện. Mời anh rời đi, nơi này không hoan nghênh anh." Cẩn chỉ cửa
chính lần nữa hạ lệnh đuổi khách, đau thương trong mắt rõ ràng có thể
thấy được.
Tại sao anh chỉ trích cô? Là anh đem cô đùa giỡn
trong lòng bàn tay, là anh tổn thương cô, dựa vào cái gì anh có thể dùng ánh mắt xem thường nhìn cô?
Thái độ của Cẩn vốn tỉnh táo và tràn đầy tự tin hoàn toàn tan rã, chỉ còn lại sự yếu ớt.
"Anh đi, đi - một... không ....phải là hiện tại đi khỏi tầm mắt tôi."
Xích Diễm không hiểu nhăn mày lại. Cô đang đau thương? Từ trong mắt cô, anh
nhìn thấy thống khổ cùng khổ sở, còn có. . . . . . Đối với anh là không
tha thứ cùng trách cứ?
Thật buồn cười! Ban đầu không phải cô làm tổn thương anh sao? Vậy tại sao, nhìn thấy biểu tình đau khổ của cô như thế thì tim của anh lại có chút đau lòng?
Ba năm, cho dù hai
người hơn một ngàn ngày không gặp nhưng sự hấp dẫn lẫn nhau vẫn không hề giảm đi, tựa như bọn họ chính là một thể, không nên chia lìa, anh thậm
chí có thể cảm thấy khổ sở trong lòng cô . . . . . .
"Tốt, tôi
đi. . . . . . Chỉ là, tôi có một tin tức muốn nói cho cô, tin tức này -- hết sức quan trọng." Quẳng đi sự quan tâm đối với cô trong lòng, Xích
Diễm nghĩ tới lá bài chủ chốt anh giữ ở trên tay.
"Có chuyện gì nói nhanh một chút." Cô chỉ cầu xin anh có thể nhanh rời đi ngay lập tức.
" Người chị trốn nhà đi của cô kia . . . . . . Mạng ở sớm tối."
"Anh . . . . . . Điều tra tôi?"
"Không sai, kể cả người nhà của cô, tôi biết hai chị em cô đồng thời trốn nhà
đi, mà cô chị Hạ Chi Liễn của cô ở Italy bị trúng đạn, tình huống. . . . . .vô cùng nguy hiểm." Xích Diễm cười tàn nhẫn.
"Anh nói láo,
Liễn làm sao có thể trúng đạn?" Bằng hiểu biết cô đối với các chị em
trong nhà, người chị khác có lẽ có thể nhưng người nhát gan như Liễn
không thể nào đi chọc vào nguy hiểm, huống chi. . . . . . Vi nhất định
cũng đi theo bên cạnh Liễn, chị ấy không thể nào để cho Liễn ở trong
hoàn cảnh nguy hiểm.
"Cô không tin? Cô nghĩ tôi xuất hiện ở đây là vì cái gì? Tìm cô nói giỡn? Xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian như vậy."
"Tại sao tôi nên tin tưởng anh? Anh cho rằng nói cho