
a ngoài mà ăn luôn trong phòng rồi đi ngủ.
Giường ở quán trọ vừa lạnh vừa cứng, nhưng Sính Đình nằm xuống lại dễ chịu vô cùng, liền xuýt xoa: “Thật dễ chịu…”.
“Cô nương đắp thêm chăn đi, đừng để lạnh”, Túy Cúc khẽ nói: “Có chật không? Giường nhỏ quá”.
“Chật một
chút càng ấm.” Sính Đình nắm bàn tay Túy Cúc trong chăn, giọng dịu dàng: “Thật may, hài nhi của ta không phải sinh ra ở cái nơi nhiều âm mưu quỷ kế đó. Ta muốn hài nhi chào đời giữa chốn núi rừng, chim ca suối chảy”.
“Dựng một căn nhà gỗ, phía sau trồng rau, rồi mua một cây đàn”, Túy Cúc nói tiếp.
Sính Đình cười, “Phải mua cả cái cuốc chứ”.
Ngây ngô
nghĩ tới cuộc sống chốn núi rừng sau khi quy ẩn, hai người đắm chìm
trong màn đêm tươi đẹp. Sính Đình lại hỏi: “Ngươi không định về chỗ sư
phụ ư?”.
“Sao lại
không? Xa sư phụ bao lâu như thế, Túy Cúc nhớ người lắm”, Túy Cúc buồn
bã, “Gặp lại, chắc chắn sư phụ sẽ trách mắng Túy Cúc”.
“Túy Cúc, chúng ta hứa với nhau một việc nhé.”
“Hả?”, Túy
Cúc quay lại, gặp ánh mắt nghiêm túc của Sính Đình, cảm nhận ngay được
suy nghĩ của người nằm bên cạnh, bèn nói luôn: “Túy Cúc sẽ không nói
tung tích của cô nương cho bất cứ ai, càng không bao giờ nói với Vương
gia”. Nói xong, Túy Cúc thề độc theo phong tục Đông Lâm.
Sính Đình gật đầu, thở dài.
Hai người nằm cạnh nhau, chìm vào giấc ngủ.
Chung một vầng trăng sáng, nhưng Sở Bắc Tiệp không sao chợp mắt.
Bốn bề yên ắng, chỉ có tiếng gió lạnh trên bình nguyên rít qua tai. Sở Bắc Tiệp rút kiếm, múa những đường sắc lạnh.
Kiếm chính là sức mạnh.
Trên sa trường, chàng đã từng ba chiêu đánh bại đại tướng Bắc Mạc, khiến lòng quân Bắc Mạc hoang mang kinh hãi.
Anh hùng vung kiếm, ý chí bùng phát.
Chỉ cần có kiếm trên tay, chàng sẽ không còn khiếp sợ, hăng hái tiến lên.
Chàng biết,
cánh tay cầm kiếm của mình tràn đầy sức mạnh, đó là sức mạnh uy vũ chấn
động trời đất. Thế gian này có được bao nhiêu mãnh tướng dám đối diện
với Sở Bắc Tiệp tay đang cầm kiếm?
Những đốm
lửa quân doanh cháy sáng nơi đáy mắt, các binh sĩ đang chìm trong giấc
ngủ, không bao giờ lo lắng chủ soái của mình sẽ bị lật đổ.
Vị chủ soái bất bại sẽ dẫn họ đi giành hết thắng lợi này đến thắng lợi khác.
Dưới trăng, Sở Bắc Tiệp múa bảo kiếm, thân hình tựa giao long bay lượn trong đêm đen của bình nguyên.
Thế kiếm thần tốc, nhưng lòng lại loạn.
Lòng chàng không chỉ loạn, mà còn đau, đau đến tận xương, đau đến cùng cực.
Lòng càng đau, càng phải chịu đựng, đường kiếm càng âm u lạnh lẽo.
Nơi tận cùng của sắc đêm, dường như đang hiển hiện thứ ánh sáng u ám quấn lấy bóng
hình yêu kiều, dịu dàng mỉm cười trong mây mù bàng bạc.
Từng giờ,
từng khắc, Sở Bắc Tiệp cảm nhận được nỗi đau khi Sính Đình rời xa. Chàng không thể nói ra mình đau đến mức nào, tuyệt vọng và bất lực đến mức
nào.
Kiếm của
chàng vô địch thế gian, vó ngựa của chàng tung hoành thiên hạ, nhưng nữ
nhân trong sáng nhất, tình yêu trong sáng nhất của lòng chàng lại đang
biến mất.
Những lời thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng kia, giờ nghĩ lại mới biết khắc cốt ghi tâm, khến người ta đứt gan đứt ruột.
Sao đến tận
lúc này chàng mới biết Sính Đình đã dụng tâm đến thế, thấp thỏm chẳng
yên đến thế, mặc kệ tất cả mà phó thác bản thân cho mình?
“Chàng sống, thiếp cũng sống. Chàng chết, thiếp nguyện chết cùng chàng.”
“Hãy để Sính Đình theo Vương gia đến tận chân trời góc biển, từ nay vinh nhục, sinh tử đều do Vương gia.”
Lời thề còn đó, không từ nào giả dối.
Từng từ đều là gan ruột, là máu và nước mắt của nàng.
La Thượng
đến báo đã đào được vò hoa mai ngâm rượu trong tiểu viện của Sính Đình ở biệt viện ẩn cư, mở nắp ra, hương thơm lan khắp.
Dường như chàng đang được tận mắt thấy nàng hái những nụ hoa mai. Khoảnh khắc ấy chẳng khác gì tiên cảnh.
Nàng đang mang cốt nhục của chàng.
Cốt nhục của Sở Bắc Tiệp và Bạch Sính Đình đang hòa vào làm một, tạo thành sinh linh nhỏ bé nằm ngoan trong bụng nàng.
Chàng muốn đặt tay lên bụng nàng, xoa thật nhẹ, muốn áp tai lên bụng nàng, lắng nghe động tĩnh.
Khát vọng ấy khiến lòng chàng quặn thắt, gào thét trong đau đớn. Sở Bắc Tiệp nắm
chặt thanh bảo kiếm, giận dữ xé gió, chỉ mong có thể đem tất cả bi phẫn
chất chứa trong lòng tuôn ra nơi mũi kiếm.
Chàng không
biết rằng, người mình đang muốn cứu đã cất bước trên một chặng đường xa, chặng đường rất dài và nguy hiểm, kéo đến tận chân trời.
Ngày thứ ba, nương tử giận dữ bỏ nhà đi ở quán trọ cuối cùng đã hồi tâm chuyển ý,
phu thê thanh toán rời đi. Xem ra, để lấy lòng nương tử, nam nhân cao
gầy, suốt ngày đội mũ rộng vành kia đã đặc biệt mua về bao thứ, lúc đến
chỉ có hai tay nải cỏn con, mà khi rời khỏi đã trở thành tay nải to
đùng.
“Khách quan
đi cẩn thận. Lần sau đến thành đô, nhớ ghé tiểu điếm của chúng tôi!”
Tiểu nhị tiếp tục mời chào, tiễn phu thê nhà họ ra cửa.
Phu tử ít nói ít cười vẫn lặng im, chỉ có nương tử cứ toét miệng cười.
An toàn ra khỏi cổng thành, họ tiếp tục tiến về phía đông bắc.
“Phải mua con ngựa mới được”, Túy Cúc nói.
“Mua ở thành đô dễ gây chú ý.” Sính Đình lấy ra tấm bản đồ được đánh dấu đơ