pacman, rainbows, and roller s
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326653

Bình chọn: 8.00/10/665 lượt.

tự trách bản thân suy nghĩ không chu đáo, và cũng thấy lạ vì tối qua sao nàng lại như vậy? Nàng không hề suy nghĩ đến việc lớn, mà cứ ngẩn ngơ đứng đó nhìn người ta cả đêm không ngủ.

Nhưng mà, nghĩ đến việc đứng cùng Đông Định Nam cả đêm, lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào.

Đến tối, tâm trạng lo lắng của Sính Đình đã hoàn toàn chuyển sang phẫn nộ. Một việc xảy ra ngoài dự tính của nàng. Đông Định Nam không tìm đến cầu kiến, sự cân nhắc đắn đo xem làm thế nào để hỏi được tin tức của thiếu gia đã hoàn toàn không có đất dụng võ.

Bữa tối trôi qua yên ắng lạ thường, ngay cả Hoa tiểu thư ồn ào vui vẻ cũng phát hiện ra vẻ bất thường của Sính Đình. Dùng bữa xong, Hoa tiểu thư không nói chuyện này chuyện nọ với nàng như mọi khi, mà để nàng về phòng nghỉ.

Hôm qua mất ngủ cả đêm, lúc này nàng rất mệt, song vẫn không sao ngủ được. Nàng mở to mắt nhìn xà gỗ trên trần nhà, trong lòng bỗng thấy xốn xang không nguyên cớ. Nàng trở dậy xuống giường, lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, bên ngoài phòng ngủ Hoa tiểu thư lại xuất hiện bóng dáng cao lớn đó.

Tấm chân tình không màng đến thế tục, vẫn phóng khoáng, vẫn ngạo mạn như vậy. Sính Đình ngẩn ngơ đứng nhìn, mang theo chút si mê. Một lúc sau, nàng sực tỉnh, bỗng thấy không đành lòng.

Sáng sớm nay, sau khi trở về vương phủ Trấn Bắc, Sở Bắc Tiệp vào cung diện kiến vương huynh. Việc triều chính bộn bề nhưng chàng vẫn đến canh đêm ở phòng ngủ của Hoa tiểu thư. Bên tai chàng dường như đang văng vẳng tiếng đàn và giọng ca tuyệt mỹ của nàng. Thỉnh thoảng nhớ về những câu đối đáp hôm đó, chàng lại mỉm cười.

Thấy sau lưng như có tiếng bước chân, chàng quay lại: “Lại là cô nương?”.

Mi mắt khẽ cụp, Sính Đình mang cái ghế ra, đặt thêm đệm bên trên, rồi chỉ vào Sở Bắc Tiệp, sau đó chỉ vào ghế.

“Ta không mệt, không cần ngồi”.

Đôi mắt sáng nhất thế gian kia lại chăm chú nhìn chàng, lặng lẽ như dòng suối mát trong khe núi thấm vào gan ruột người ta. Sở Bắc Tiệp bỗng cảm thấy từ chối ý tốt của người ta như thế thật không nên chút nào.

Đôi mắt Sính Đình chất chứa bao ưu tư, lo lắng và nghi hoặc. Không ai có thể sử dụng đôi mắt biết nói này hơn nàng. Nàng lặng lẽ nhìn Sở Bắc Tiệp, cho đến khi chàng nói: “Được rồi, xin đa tạ”.

Nghe giọng nói của chàng, đôi mắt đáng yêu kia càng rạng rỡ, tựa hai viên dạ minh châu quý hiếm. Sở Bắc Tiệp nhìn vào đôi mắt Sính Đình, bỗng cảm thấy như cả người mình được ngâm trong nước nóng, khoan khoái lạ thường. Chàng bỗng nghĩ, ngồi xuống quả là một ý hay.

Thấy Sở Bắc Tiệp ngồi xuống, Sính Đình lặng lẽ quay đi.

Sở Bắc Tiệp ngơ ngẩn dõi theo bóng nàng. Thất thần hồi lâu, chợt nhớ ra mình đang canh giấc ngủ của phượng hoàng, chàng choàng tỉnh, lấy lại tinh thần.

Một lát sau, có tiếng bước chân vọng đến. Sở Bắc Tiệp lim dim đôi mắt, không hề quay đầu. Quả nhiên lại là Sính Đình. Nàng đặt cái đĩa bên cạnh Sở Bắc Tiệp, bên trong có một cốc nhỏ, một ấm trà nóng và cả một đĩa điểm tâm.

“Cô nương chu đáo quá”.

Loanh quanh mấy vòng trong bếp, Sính Đình đã làm được chút điểm tâm này. Nghe Sở Bắc Tiệp khen vậy, ý cười dần lộ trên khóe môi nàng, trong lòng lâng lâng vui sướng.

Dưới ánh trăng, Sở Bắc Tiệp bỗng ngẩn ngơ. Trước mặt chàng có phải một tuyệt thế giai nhân? Chàng nhìn lại, vẫn là thị nữ câm đó, đôi mắt đó, dung mạo tạm gọi là thanh tú đó, xét về nhan sắc, nàng chỉ thuộc hàng trung đẳng.

Chàng đã nhìn thấy tranh vẽ Hoa tiểu thư, đúng là một mỹ nhân.

Đứng dưới ánh trăng và trước cái nhìn của Sở Bắc Tiệp, nàng dường như ngây ngất. Khí phách thâm trầm chắc chắn của chàng đang tràn khắp Hoa phủ. Chàng ngồi đó, nhưng lại cao lớn hơn bất cứ ai. Phải chăng, đây chính là một trang nam tử hán thực thụ. Sính Đình nhìn trộm chàng, bỗng một giọng nói đáng ghét vang lên, nhắc nhở nàng đừng quên việc của thiếu gia.

Đúng thế, bây giờ mà hỏi thăm việc của thiếu gia, liệu chàng có trả lời không? Ánh trăng dịu dàng là thế, sắc mặt chàng dịu dàng là thế, chắc chàng sẽ trả lời nàng đôi ba câu.

Nhìn thêm lần nữa khuôn mặt kiên nghị của Sở Bắc Tiệp, Sính Đình bỗng choàng tỉnh. Không được, làm thế sao được? Người này tuyệt không phải phường dung tục dễ bị dụ dỗ bởi nữ sắc.

Trái tim loạn nhịp, nàng ghét thân phận của mình, thị nữ Sính Đình, kẻ lừa đảo Sính Đình. Nàng bỗng thấy bản thân bất lực tột cùng, đáng ghét tột cùng. Nghĩ thế, Sính Đình quay đi, để mặc ánh mắt chăm chú của Sở Bắc Tiệp phía sau, trở về phòng mình.

Nấp bên cửa sổ, Sính Đình lại đứng nhìn Sở Bắc Tiệp cả đêm.

Trời vừa sáng, Sở Bắc Tiệp đã biến mất không một dấu vết.

Thức liền hai đêm, bệnh ho chưa được chữa trị tận gốc của Sính Đình lại tái phát. Nàng sốt cao, đổ bệnh.

Biết nàng bệnh, Hoa tiểu thư vội sai người mời đại phu đến chữa trị, rồi an ủi: “Ngươi cứ nghỉ ngơi uống thuốc cho khỏe, chỗ ta sẽ có người khác hầu hạ. Nhớ là hôm nay không được ra khỏi giường”.

Sính Đình chìm trong hôn mê. Biết một mình trên đất khách, sức khỏe vô cùng quan trọng nên nàng ngoan ngoãn nghe lời Hoa tiểu thư, uống sạch bát thuốc đắng rồi say giấc nồng.

Khi nàng tỉnh dậy, trời đã tối.

Hoa tiểu thư v