
Sính Đình có nha đầu riêng. Nàng hiếm khi chải đầu cho mình, chứ nói gì đến chải đầu cho người khác. Thỉnh thoảng hứng chí, thì nàng chải cho thiếu gia. Có đứt vài sợi tóc, có bị đau đầu, Hà Hiệp cũng chẳng lên tiếng.
Chải đầu xong, Hoa tiểu thư lại đòi học thêu. Được một lúc, mười đầu ngón tay thon thả của tiểu thư đã bị kim châm vài chỗ. Tiểu thư lại kêu trời than khổ, Sính Đình cũng chẳng biết làm sao: “Đã bảo học cái này phải chịu khổ mà tiểu thư vẫn muốn học. Lần nào cũng bảo nô tỳ dạy, rồi cứ học lại than thở. Sao tiểu thư phải tận tụy thế nhỉ?”
Hoa tiểu thư nũng nịu thở dài một hơi, rồi chống tay vào má, chán nản nhìn khung thêu, nói: “Có cách nào nữa chứ? Mỗi lúc nhớ chàng, ta lại muốn thêu tặng chàng thứ gì đó. Mỗi lúc tay đau, ta lại oán thán chàng. Tất cả đều tại chàng… Nhưng, ta vất vả thế này, mà chàng đâu có biết… Cứ nghĩ thế, ta thấy thật chua xót…”.
Sính Đình thầm nghĩ, vị tiểu thư này thật si tình, định cười, nhưng không cười nổi. Nàng cúi xuống, tập trung vào khung thêu trên tay, song bóng dáng Đông Định Nam lại hiện lên làm nàng rối trí. Trong lúc mơ màng, nàng bị mũi kim đâm mạnh vào tay.
“Ôi!”
Hoa tiểu thư vỗ tay, nghiêng đầu cười khúc khích: “Ngươi cũng bị kim đâm rồi kìa, ta còn nghĩ cây kim này thiên vị, sao cứ đâm mỗi mình ta”.
Hai người trò chuyện một lúc lâu, Sính Đình vẻ ngoài vẫn hăng hái, nhưng kỳ thực tâm trí nàng đang để tận đâu đâu. Nàng cứ ngỡ hôm nay Đông Định Nam sẽ đến, nhân đó nàng có thể hỏi dò về tin tức của thiếu gia. Nhưng mặt trời đã nghiêng về phía tây, mà chẳng thấy ai đến.
Nhìn bộ dạng sốt ruột của nàng, Hoa tiểu thư cười tủm tỉm, hóm hỉnh: “Đừng sốt ruột, nội trong ba ngày người ta sẽ đến. Nếu trong ba ngày không đến, chúng ta chẳng cần để ý đến hắn nữa”.
Hoa tiểu thư không hiểu được những suy nghĩ trong lòng Sính Đình, nên lúc nào cũng vui vẻ trêu đùa nàng.
Đêm xuống, hai người đang dùng điểm tâm trong phòng, Hoa quản gia vội vã bước tới, đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Tiểu thư, có người cầu kiến”.
Sính Đình ngẩng phắt lên, Hoa tiểu thư cao giọng: “Mời vào”.
Buông rèm, tim Sính Đình loạn nhịp, cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
Không lâu sau, tiếng bước chân vững chãi truyền lại, ngoài cửa thoáng một bóng người cao lớn. Vừa bước vào, người đó liền cúi đầu về phía rèm hành lễ, rồi cất giọng sang sảng: “Bái kiến Hoa tiểu thư, tiểu nhân Sở Mạc Nhiên phụng mệnh chủ nhân đưa lễ vật tới”. Hóa ra không phải Đông Định Nam, mà là Sở Mạc Nhiên, thuộc hạ của chàng.
Như chậu lửa đang cháy đột ngột bị hắt một gáo nước lạnh, Sính Đình thất vọng vô cùng.
Sở Mạc Nhiên cười lễ độ: “Đây là món đồ trang trí đúc bằng đồng của Quy Lạc, tuy không thực sự quý hiếm, nhưng cũng là hàng thủ công khá tinh xảo”.
Sính Đình tinh mắt, nhìn qua khe hở của tấm rèm. Khi Sở Mạc Nhiên dâng lễ vật lên, nàng nhận ra đó chính là đồ trang trí bằng đồng vô cùng quý giá của Quy Lạc, là bức tượng đồng đã mất cách đây ba mươi năm do đích thân đại sư đồ đồng Lạc Tân làm ra.
Đây là bức tượng đồng thiếu nữ đang đàn hát giữa núi rừng, thần thái như thật, sinh động, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích. Chắc chắn Đông Định Nam muốn dùng thứ quý báu này để đổi lấy tài đàn của nàng.
Sính Đình vừa ngạc nhiên vì sự hào phóng của Đông Định Nam, vừa ngưỡng mộ tâm kế hơn người của chàng. Nhưng, nàng lại đáp trả bằng giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Lễ lớn thế này, ta đâu dám nhận. Hãy đem vật này về đi”.
Sở Mạc Nhiên rất đỗi ngạc nhiên: “Hoa tiểu thư, chủ nhân nhà ta…”
“Lần trước là cây đàn cổ, lần này là tượng đồng, thế lần sau sẽ là gì?”, giọng nói tựa tiếng ngọc rơi của Sính Đình vọng ra, “Nếu lấy vật đổi vật, ta chỉ là phận nữ nhi, đâu có gì đáng giá để tặng lại. Còn nếu muốn dùng những thứ này đánh đổi những cái khác, thì cũng không dễ đâu.”
Hoa tiểu thư bỗng nhiên thông minh khác thường, ngồi bên cạnh bồi thêm một câu: “Chỉ bảo thuộc hạ đưa lễ đến, mà chẳng thấy người đâu? Không chút thành tâm thành ý, chỉ khiến tiểu thư nhà ta thêm ảo não”. Nói xong, tiểu thư bụm miệng cố nhịn cười, cao giọng gọi: “Hoa quản gia, tiễn khách!”.
“Tiểu thư, xin nghe Mạc Nhiên giải thích, thực là…”
Hoa tiểu thư nhẫn tâm gạt phăng: “Không nghe, không nghe, nam nhân các người chỉ khiến nữ nhi đau lòng”. Chẳng biết có phải vị tiểu thư nghĩ đến tình lang của mình nay không thấy tung tích hay không mà trút giận luôn lên Sở Mạc Nhiên, cứ lớn tiếng gọi Hoa quản gia tiễn khách.
Sở Mạc Nhiên chưa có cơ hội giải thích, Hoa quản gia đã tới, chắp tay nói với người lạ mặt: “Mời khách nhân về cho, tiểu thư nhà tôi đã mệt nên muốn nghỉ ngơi. Khách nhân nhìn xem, trời cũng tối lắm rồi…”. Hoa quản gia vừa cúi người vừa nói, tiễn Sở Mạc Nhiên và cả bức tượng đồng ra khỏi Hoa phủ.
Kể từ khi theo Trấn Bắc vương, chưa bao giờ Sở Mạc Nhiên bị mất mặt như vậy. Nhưng biết đây là vị tiểu thư mà chủ nhân yêu quý nên hắn không dám thất lễ, đành quay về phủ Trấn Bắc vương tường thuật lại mọi việc từ đầu đến cuối với Sở Bắc Tiệp.
Sở Mạc Nhiên là người hiểu biết, nói xong sự việc thì cũng im bặt luôn, cung kính đặt trả bức tượng đồng lên bà