80s toys - Atari. I still have
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326523

Bình chọn: 8.5.00/10/652 lượt.

ơng bắt đầu ra tay với vương phủ rồi. Hy vọng Vương gia và mọi người bình an. Muội đoán Đại vương nghĩ sẽ bắt được chúng ta để giá họa, nên chắc cũng không nhiều người bao vây vương phủ”.

Nhìn theo ánh mắt Sính Đình về phía vương phủ, Hà Hiệp không yên tâm về phụ thân ở đó, bèn thúc ngựa quay đầu, nói: “Sính Đình, muội đợi ở ngoài thành, chúng ta sẽ vào làm cho cục diện rối thêm chút nữa, tiếp ứng phụ thân.”

Sính Đình tự hiểu mình không biết võ công, lúc này chỉ gây thêm gánh nặng cho thiếu gia, liền nhảy xuống ngựa đáp: “Vâng, thiếu gia, đến lúc bình minh, chúng ta gặp nhau ở ngọn đồi ngoài thành nhé.”

“Được!”, Hà Hiệp gật đầu đồng ý, rồi dẫn theo Đông Chước và mọi người xông vào thành.

Nhìn theo bóng dáng thiếu gia vốn thân thiết với mình như huynh trưởng dần khuất, Sính Đình thầm tính: Hà Túc tuy là đại vương, nhưng việc tàn sát trung thần thế này cũng chỉ dám dùng đến đám thân tín. Như vậy, trước khi trời sáng, trước khi giải quyết được cục diện này, thì đội quân của thành đô vẫn sẽ án binh bất động. Chỉ cần đội quân án binh bất động, những người tháo chạy của vương phủ Kính An sẽ không vấp phải sự ngăn cản quá lớn.

Còn việc sau khi trời sáng, Hà Túc sẽ gán cho họ tội danh gì để điều động đại quân truy sát, đã chẳng còn quan trọng nữa. Lúc đó, người của vương phủ Kính An đã trốn thoát rồi.

Suy đi tính lại, cảm thấy không thể xảy ra sai sót gì, Sính Đình mới yên tâm đi về nơi đã hẹn.

Ngọn đồi ấy cách thành hai dặm, bình thường cưỡi ngựa một lát là tới, giờ phải đi bộ chắc cũng vất vả.

Đi được một lúc, Sính Đình đã nhìn thấy ngọn đồi ẩn hiện phía sau chân trời trắng bạc xa xa. Nàng khẽ vuốt lại những sợi tóc lòa xòa bên tai, đang định bước tiếp thì nghe sau lưng có tiếng động lạ…

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng mèo kêu trong đêm, làm đứt đoạn dòng suy nghĩ của Sính Đình.

Nàng mở to đôi mắt đen nhánh, sáng lấp lánh, khẽ cất giọng trong như chuông bạc: “Con mèo đáng ghét này, ngày mai phải nghĩ cách trêu ngươi một trận mới được”. Nghĩ tới sự an nguy của những người thuộc vương phủ Kính An, hai lúm đồng tiền trên má nàng lại biến mất, khuôn mặt chìm trong ưu tư lo lắng.

“Làm thế nào đây?” Đêm khuya thanh vắng, nàng bước xuống giường, lần theo mép bàn, uống một cốc trà lạnh mà vẫn không sao xua nổi u sầu.

Nếu không bị bọn buôn người bắt đi, chắc giờ nàng vẫn đang ở cạnh thiếu gia, chứ đâu phải lo lắng thế này. Đông Chước hiếu động lại nghịch ngợm, mong rằng đừng khiến thiếu gia thêm phiền lòng.

Nếu ngày mai rời khỏi đây, nàng sẽ phải đi đâu tìm thiếu gia?

Tuy nàng thông minh nhưng vẫn còn ít tuổi. Nếu mất đi chỗ dựa, người ta luôn cảm thấy thế đơn lực mỏng. Bỗng nhiên, khuôn mặt anh tuấn của Đông Định Nam lại hiện ra trong đầu nàng, đôi mắt tinh nhanh sắc sảo, như có thể nhìn thấu hồn phách người đối diện.

“Có nên mời Đông công tử đến để hỏi dò tin tức?” Trong lòng vẫn nghi ngờ Đông Định Nam chính là Sở Bắc Tiệp, nàng bỗng thấy thấp thỏm chẳng yên, “Không may lộ tẩy…”

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh của cây đàn cổ, tim nàng bất giác đập thình thịch, giống như lần đầu nhìn thấy nó. Nghĩ đến cách nói chuyện, kiến thức, cử chỉ cao quý và hào phóng của Đông Định Nam, khuôn mặt nàng đột nhiên nóng bừng.

Sính Đình khẽ giậm chân, sờ lên mặt, lẩm bẩm: “Sính Đình ngươi lại nghĩ lung tung gì thế? Bây giờ việc tìm thiếu gia quan trọng nhất!”. Cứ nghĩ lung tung như vậy, trời đã gần sáng.

Chải đầu rửa mặt xong, nàng vào phòng hầu hạ tiểu thư. Vừa nhìn thấy nàng, Hoa tiểu thư đã vỗ tay chê cười: “Tối qua còn chưa kịp ăn đã đi ngủ rồi, sao mắt lại thâm quầng thế kia? Theo ta thì ngươi đã nhung nhớ tình lang trọn một đêm rồi”.

Sính Đình quay lại nhìn vào gương, thấy rõ hai quầng thâm dưới mắt, khuôn mặt thoáng ửng hồng, bất mãn: “Tiểu thư nói linh tinh gì vậy? Tiểu thư còn thế, nô tỳ mặc kệ tiểu thư đấy”.

Ở vương phủ Kính An, nàng vẫn thường nói chuyện với thiếu gia như vậy, nên cũng không cảm thấy bất kính. Hoa tiểu thư vốn được mọi người cung kính quá, lại thành ra thích tính cách của Sính Đình, nên cố nhịn cười, khuyên giải: “Đừng giận. Ta hiểu mà, lần đầu tiên gặp chàng, ta cũng mất ngủ mấy đêm liền”.

Vốn chẳng nghĩ thế, nhưng Hoa tiểu thư nói vậy, trái tim Sính Đình cũng đập thình thịch. Mi mắt khẽ chớp, nàng nói nghiêm túc: “Để nô tỳ giúp tiểu thư chải đầu rửa mặt, nước sắp nguội hết rồi”.

“Không cần đâu, ngươi tay chân vụng về, ta tự làm lấy còn hơn.” Nói rồi, Hoa tiểu thư cầm khăn mặt đã vắt sẵn trên tay Sính Đình, “Ngươi đâu có biết hầu hạ người khác.”

“Nô tỳ không biết hầu hạ người khác ư?”, Sính Đình trợn tròn mắt. Từ nhỏ nàng đã hầu hạ thiếu gia khó tính ngang ngạnh, mà toàn được khen, chưa có ai nói một câu không hay về nàng. Cầm kỳ thi họa, thông minh lanh lợi, nói chuyện tâm giao, luận đàm việc lớn, thông hiểu ý người, ai so được với nàng? Lòng tự tôn của Sính Đình thực sự bị tổn thương, “Hôm trước chải đầu cho tiểu thư chẳng qua cũng chỉ làm đứt mấy sợi tóc thôi mà.”

“Chắc chắn từ trước đến giờ ngươi chưa hề chải đầu cho ai.”

Điều này thì Hoa tiểu thư đã đoán đúng. Ở vương phủ Kính An,