
rồi.”
“Đúng thế, Đại vương khen ngợi cũng khiến Vương hậu cảm thấy tò mò, muốn tận mắt xem tiểu Kính An vương múa kiếm, còn muốn nghe Sính Đình cô nương gảy đàn. Tiểu vương gia cũng biết Đại vương yêu chiều Vương hậu thế nào rồi đấy, nên người đã hạ vương lệnh, triệu hai vị vào cung.” Sứ giả thêm một câu, “Đại vương còn bảo, tuy đêm đã khuya, nhưng lại đúng ngày trăng tròn, cũng là cơ hội để cùng thưởng nguyệt và ngắm mặt trời mọc”.
Hà Hiệp khẽ gật đầu: “Hóa ra là vậy”, rồi quay sang dặn dò Sính Đình: “Vương hậu muốn nghe muội đàn, muội nhớ mang theo cây đàn nhà ta nhé!”.
Sính Đình đi vào, không lâu sau ôm ra một cây đàn, và đeo thêm một tấm mạng che mặt.
Hà Hiệp đưa theo năm thị vệ, cùng Sính Đình và Đông Chước ra khỏi phủ. Họ không ngồi kiệu mà mỗi người một ngựa.
Những cửa hiệu hai bên đường đều đã đóng cửa, tối om, rõ ràng là mọi người đang chìm trong giấc ngủ say. Đêm khuya thanh vắng, tiếng chân ngựa khua trên đường đá vang lên bản hòa ca lộp cộp, lộp cộp đều đặn.
Nhìn đoàn sứ giả chầm chậm đi cách mình một đoạn không xa, Sính Đình thúc ngựa lại gần Hà Hiệp, hạ giọng bảo: “Thiếu gia, Đại vương ra tay rồi”.
“Ta cũng cảm thấy không ổn”, Hà Hiệp quan sát đoàn người đằng trước, nói: “Muội nhìn xem, mấy thị vệ mà sứ giả đem theo đều là những cao thủ”.
“Đại vương muốn thiếu gia đem thanh bảo kiếm Hắc Mạc vào cung, nhưng trong vương lệnh lại không hề nhắc đến mà chỉ dặn sứ giả chuyển lời, rõ ràng có điều gì mờ ám.” Đám ngựa đang thong dong dạo bước dường như cũng cảm nhận được mối nguy đang rình rập trước mắt, tiếng bước chân bỗng trở nên bất an hơn. Sính Đình vội giữ chặt dây cương ghìm ngựa lại, nói: “Muội chỉ sợ Đại vương vin vào bảo kiếm Hắc Mạc để giá họa cho thiếu gia tự động mang kiếm vào cung với ý đồ mưu sát. Đến lúc đó, phục binh ào lên, chúng ta hết đường chối cãi”.
Hà Hiệp nhìn quanh bốn phía, nghiêng đầu bảo: “Con đường này cũng có phục binh, chỉ cần chúng ta có động tĩnh gì, bọn chúng sẽ xông ra ngay lập tức”.
Đang lo lắng giữ chặt dây cương, lại nghe hai người nói chuyện, Đông Chước xen vào: “Đúng thế, có sát khí”. Chẳng gì cũng bao lần theo Hà Hiệp chinh chiến, nên Đông Chước cũng có chút hiểu biết.
Mọi người của vương phủ đều nhất loạt tập trung tinh thần, cảnh giác nhìn quanh.
Chỗ này cách vương cung nửa chặng đường, nếu Đại vương thực sự muốn tiêu diệt, vào đến vương cung thì chỉ có con đường chết.
“Bây giờ nên làm thế nào?”, Hà Hiệp hỏi.
Sính Đình khẽ đáp: “Lúc nãy vào trong lấy đàn, muội đã nói với Vương gia về những lo lắng của chúng ta. Vương phủ người đông, xảy ra biến cố vẫn có thể ứng phó, nhân lúc trời còn tối mà chạy ra khỏi thành đô. Còn chúng ta…”. Bàn tay trắng mịn của nàng dần mở ra, để lộ bốn, năm viên bi sắt đen sì.
Đương nhiên Hà Hiệp biết đó là cái gì.
“Hay lắm!”, Hà Hiệp hạ giọng khen ngợi Sính Đình. Hai người nhìn nhau cười.
Sính Đình cao giọng gọi: “Vị công công phía trước xin dừng bước!”.
Sứ giả dẫn đường phía trước và đám thị vệ theo sau quả nhiên quay lại. Chọn được thời cơ thích hợp, Sính Đình vung tay một cái, chỉ nghe mấy tiếng đì đùng, cả con phố khói lửa ngút trời, cắt đôi hai đoàn người ngựa.
Xoẹt! Bảo kiếm Hắc Mạc được rút ra khỏi bao. “Đại vương bức hại công thần! Chúng ta xông lên!”, Đông Chước hét vang.
Quả nhiên không ngoài dự tính, nhóm người của Hà Hiệp vừa có động tĩnh, phục binh hai bên đường lập tức xông ra.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng đuổi giết ầm trời.
“Giết!”
“Xông lên! Không được để tên nào chạy thoát.”
“Đại vương có lệnh, bắt sống Hà Hiệp và nữ tử kia!”
Sính Đình để ý thấy phục binh hai bên đường không nhiều, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, Hà Túc nghĩ rằng chắc họ sẽ trúng kế, để bảo mật nên đã không điều động đại quân. Huống hồ, vương phủ Kính An nắm giữ đại quân bao nhiêu năm, nếu Hà Túc mang quân đội đến ám hại họ, chưa biết chừng tướng sĩ lại quay giáo, tiến về vương cung.
“Giết!”
Những người Hà Hiệp đưa theo, ngoài Sính Đình không biết võ công, còn lại đều là dũng sĩ đã chinh chiến hàng trăm trận. Khi nắm được thời cơ, họ có thể chiến thắng bất cứ ai. Sau một hồi đuổi giết, họ đã chọc thủng được vòng vây.
“Vương phủ Kính An tạo phản rồi!”
“Đại vương sát hại trung thần! Đại vương tàn sát trung thần!”
“Hà Hiệp ý đồ mưu phản!”
“Vương phủ Kính An bị giết hại rồi!”
Tiếng đuổi giết khắp nơi, máu chảy lênh láng, hai bên người ngựa vẫn không quên hô hào thúc giục mình xông lên.
Sính Đình không biết võ công, từ khi lâm trận, Hà Hiệp luôn giữ nàng phía sau, thỉnh thoảng lại tung ra một, hai viên bi sắt tạo lửa. Toàn thành đại loạn thì cơ hội để vương phủ Kính An rời khỏi thành đô càng lớn.
Khi hết bi sắt, cũng là lúc nhóm người của Hà Hiệp ra khỏi thành. Người nào người nấy ướt đẫm máu, Đông Chước còn bị trúng hai đao, may mà không quá nặng.
Ra khỏi thành, cuộc rượt đuổi cũng kết thúc. Trong đêm đen chỉ vẳng lại tiếng ngựa thở hồng hộc sau trận chiến.
Sính Đình nhìn về phía xa xa, rồi chỉ vào đám lửa cháy ngút trời trong thành, nói: “Thiếu gia xem, Đại vư