Ring ring
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326880

Bình chọn: 10.00/10/688 lượt.

ở Bắc Tiệp như đang có tâm tư, khẽ vỗ tay.

Mạc Nhiên nhanh chóng xuất hiện từ cửa sau.

“Vương gia.”

“Quy Lạc quốc có một cầm kỹ tên Dương Phượng”, Sở Bắc Tiệp lãnh đạm, “Điều tra!”.

“Tuân lệnh, thuộc hạ lập tức đi ngay”.

Sính Đình cũng coi như đã yên ổn ở vương phủ Trấn Bắc. Hầu hạ Sở Bắc Tiệp không khó, cũng giống như hồi còn trong vương phủ Kính An, nàng chẳng cần phải rót trà bưng nước, hay làm mấy công việc hạ đẳng, mà chỉ phải đánh đán, trò chuyện cùng Sở Bắc Tiệp.

Những người trong phủ đều biết nàng được yêu chiều nên không ai dám sai khiến gì. Cách xưng hô thì như Vương gia đã dặn, cứ một điều một tiếng “Dương Phượng cô nương”.

Thời tiết vẫn độ nắng nóng, hoa sen đang mùa nở rộ. Dùng bữa xong rảnh rỗi, hai người ngồi trò chuyện bên hồ sen.

“Thiên hạ này rốt cuộc rộng bao nhiêu?”

“Câu này, phải hỏi Vương gia mới đúng. Tiểu nữ làm sao biết được?”, Sính Đình nghiêng đầu, đôi mắt lanh lợi khẽ động. “Không lẽ Vương gia muốn làm rõ câu hỏi ấy để dẫn binh gom hết thiên hạ về cho Đông Lâm?”.

Sở Bắc Tiệp cười ha ha: “Có gì không thể?”.

Sính Đình ra vẻ không để ý, đáp: “Tiểu nữ chẳng tin thiên hạ này lại dễ bị chinh phục đến thế. Tứ quốc đều có danh tướng trấn thủ, Đông Lâm đương nhiên có Vương gia người, ba nước còn lại cũng vậy, chỉ riêng tiểu Kính An vương của Quy Lạc quốc đã không dễ đối phó rồi.”

“Hà Hiệp?”, Sở Bắc Tiệp khẽ “hừ” một tiếng, để lộ nụ cười thần bí.

“Đúng rồi. Lần trước Vương gia bảo chưa biết chừng hôm đó sẽ gặp được tiểu Kính An vương, rốt cuộc chuyện là thế nào?”, Sính Đình làm ra vẻ sực nhớ, “Hồi ở phủ vương tử, tiểu nữ từng nhìn trộm tiểu Kính An vương từ sau rèm, thực là một nhân vật anh hùng, khí phách hiên ngang khác hẳn người thường”. Lời nói chưa dứt, vòng eo đã cảm thấy đau, nàng bị Sở Bắc Tiệp ôm cứng.

“Khí phách hiên ngang, khác hẳn người thường?”, Sở Bắc Tiệp gằn giọng nhắc lại.

Sính Đình cười khúc khích. Nàng che miệng, liếc mắt hỏi: “Vương gia đố kỵ ư?”. Thấy vẻ mặt của Sở Bắc Tiệp rõ ràng đang ghen, nàng bèn dịu dàng: “Vương gia cũng thật nhỏ nhen. Nghe nói vì mưu hại Đại vương mà tiểu Kính An vương bị Quy Lạc coi là loạn thần tặc tử, thân giờ chạy loạn khắp nơi. Thiên hạ cũng chẳng thiếu người muốn kiếm cái đầu của Hà Hiệp đổi lấy tiền vàng. Cũng có thể, Hà Hiệp đã chết mất xác từ lâu rồi”.

Sở Bắc Tiệp lắc đầu cười: “Ha ha, Hà Hiệp mà dễ chết như thế thì đâu còn là Hà Hiệp nữa”.

Trái tim Sính Đình bất giác loạn nhịp. Nàng đã đợi cơ hội này quá lâu rồi. Nay khó khăn lắm mới dò được tin tức, nàng cố che giấu nỗi xúc động trong lòng, hỏi theo: “Nói như thế, Vương gia đã biết được tung tích của Hà Hiệp?”.

“Sau khi trốn khỏi thành đô Quy Lạc, vì bị truy binh đuổi bắt ráo riết, nên có một dạo Hà Hiệp phải trốn đến đất Đông Lâm. Mấy hôm trước, suýt chút nữa bản vương đã tóm được hắn.” Cảm giác thấy một thoáng rùng mình của người trong lòng, Sở Bắc Tiệp nghi ngờ hỏi: “Dương Phượng, nàng khó chịu sao?”.

“Không ạ”, Sính Đình vội lắc đầu, tự cảm thấy sắc mặt mình đã trắng bệch. Nàng biết Sở Bắc Tiệp là người tinh nhanh, trong lòng tất đã nghi ngờ nàng nên chau mày, giả vờ ảo não, “Lần trước là hoa quế, lần này thành hoa hồng, lần sau là gì nữa đây?”.

“Hử?”

“Mỗi lần vào cung, Vương gia lại mang về một hương thơm khác nhau”, Sính Đình oán hận nhìn Sở Bắc Tiệp, có vẻ như hờn dỗi.

Lòng nghi ngờ đã bị xua tan, Sở Bắc Tiệp cười phóng khoáng: “Ngọc phù dung dễ có, hoa hiểu lòng người thật khó cầu, nàng hà tất phải tức giận với những chuyện ấy? Sau này chọn vương phi, ta quyết không trọng nhan sắc, chỉ xem ai có gan theo ta ra sa trường”.

“Vương gia, câu chuyện về Hà Hiệp vẫn chưa nói xong mà”.

“Có gì đáng nói chứ. Hắn vừa vào Đông Lâm, tai mắt của ta đã bẩm báo lên. Ta lệnh cho Mạc Nhiên lập tức chuẩn bị binh khỏe mã cường đi vây bắt. Ai ngờ tên Hà Hiệp này cũng thật lợi hại, không hiểu làm thế nào, hắn lại biết kế hoạch của ta, không những giết chết người của ta, còn tránh được mai phục, trốn về Quy Lạc. Cơ hội tốt chừng ấy mà lại phí hoài.”

Sính Đình đã có thể yên tâm. Biết Hà Hiệp tạm thời không gặp nguy hiểm, Sính Đình lập tức dự định tìm cơ hội trốn thoát.

Thực ra, nàng nên đi từ lâu rồi mới phải. Rời khỏi Trấn Bắc vương không khó, nàng đã từng nói với Sở Bắc Tiệp muốn ra ngoài. Hai lần đầu còn có người theo sau, nhưng một hai lần gần đây, Sở Bắc Tiệp đã yên tâm để nàng ra ngoài một mình.

Không có lộ phí, nhưng mấy cái vòng Sở Bắc Tiệp tặng nàng cũng đã đủ dùng.

Còn đường đi, lại càng không thành vấn đề.

Nàng suy tính chu toàn, song vẫn lần lữa chưa thực hiện.

Qua tháng Mười, trời đã sang thu. Lá trên cây ngày một vàng, chỉ mấy hôm nữa sẽ rụng về cội.

Phải đi rồi, nàng thật không nỡ.

Sở Bắc Tiệp đã quen ngày nào cũng nghe nàng đàn hát. Chàng thường nhắm mắt lặng lẽ ngồi nghe, còn vỗ tay theo, nở nụ cười thích thú.

Nụ cười ấy in đậm trong lòng nàng, sao mà ngọt ngào quá.

Nàng cũng đã quen với việc đàn hát cho chàng nghe. Hôm nào Sở Bắc Tiệp không gọi nàng đến đàn, nàng biết hôm ấy đã xảy ra chuyện. Nếu không vì vương cung xảy ra tranh chấp không vui, th