XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327181

Bình chọn: 9.00/10/718 lượt.

xử, “Địa lao là nơi quan trọng, không được tùy tiện ra vào”.

“Chẳng phải hôm nay ta đã vào rồi sao?”

Cai ngục tươi cười: “Cô nương làm khó tiểu nhân rồi? Ngộ nhỡ Vương gia hỏi đến…”

Sính Đình không ép nữa mà ra vẻ lo lắng: “Vậy phiền người vào trong tìm giúp, nhớ tìm kỹ khắp mọi nơi, ta đứng đợi ở đây vậy”. Nói xong, nàng làm như bị lạnh, che miệng ho lên vài tiếng.

Gió Bắc thổi buốt xương, cai ngục đứng ở cửa vào địa lao cũng lạnh đến run người. Thấy Sính Đình ho thế, hắn lo lắng: “Ngoài này lạnh lắm, cô nương cứ về trước, khi nào tìm được, tiểu nhân sẽ mang qua”.

“Không, không, ta đợi ở đây cũng được… khụ khụ… Ta đang sốt ruột, trán còn toát mồ hôi đây, nên cũng không thấy lạnh”, giọng Sính Đình run run.

Cai ngục có chút do dự, hắn biết nữ nhân này được Vương gia vô cùng sủng ái. Vì nàng mà Vương gia còn mời cả danh y Trần Quan Chi đến Trấn Bắc vương phủ nữa, chưa biết chừng sau này sẽ trở thành vương phi. Trời lạnh như vậy, để nàng đợi ngoài địa lao, chẳng may đổ bệnh, thì…

Suy tính một hồi, cai ngục cắn răng, nói: “Cô nương vào đi, trong này ấm hơn một chút. Cô nương tự tìm sẽ yên tâm hơn”. Nói rồi, cai ngục mở cánh cửa địa lao, để Sính Đình bước vào, rồi lại cẩn thận đóng cửa lại.

Phía cuối địa lao là phong giam tối om, Đông Chước đang cúi đầu nghỉ ngơi.

Hắn không cảm thấy lạnh, những vết thương nóng rẫy trên da thịt khiến cả người Đông Chước như đang bị mấy chục cái lò lửa cùng thiêu đốt. Chiếc áo cánh đầy vết máu khô dính chặt vào da thịt, khẽ cử động là lại chạm vào những vết thương.

Đông Chước dựa vào tường nghỉ ngơi, cố gắng giữ sức.

Két…

Trong yên lặng, cánh cửa sắt bị đẩy ra, một luồng sáng từ ngoài lọt vào.

Như có linh cảm, Đông Chước mở to mắt.

“Đông Chước?”, Sính Đình cầm bó đuốc, xuất hiện bên ngoài cửa.

Đông Chước nở nụ cười, nói bằng giọng tinh nghịch thường ngày: “Đang đợi ngươi đấy”. Hắn đứng dậy, vết thương bị kéo căng đau đến tái mặt, tiếng xích trói chân tay kêu lẻng kẻng.

Sính Đình bước vào, huơ huơ chiếc chìa khóa, cười tươi tắn.

Tháo được hết gông cùm, Đông Chước hỏi: “Những người ngoài kia đâu?”.

“Nằm hết rồi.” Đôi mắt tròn to của Sính Đình sáng lấp lánh, nàng khẽ nhếch môi: “Còn chưa cần dùng đến bi nổ”.

“Chính là phương thức bí truyền suýt chút nữa đánh mê toàn vương phủ Kính An?”

Sính Đình tự đắc nhếch môi: “Theo ta”.

Ra khỏi phòng giam, quả nhiên cai ngục và thị vệ đều nằm lăn trên mặt đất. Đã trải qua bao sóng to gió lớn, nên hai người rất nhanh trí mà cẩn thận thay sang y phục của thị vệ vương phủ. Vốn quen đường thuộc lối, Sính Đình lợi dụng lúc đêm tối dẫn Đông Chước ra chuồng ngựa.

Trời còn chưa sáng, người coi ngựa đang ngủ say.

Đông Chước chọn hai con ngựa tốt, một cho Sính Đình, một cho mình.

“Xem ra Sở Bắc vương vẫn chưa quay về, đúng là Trời giúp ta”, Sính Đình ngẩng lên nhìn trời, “Giờ lão Trương đang canh cổng nhỏ phía sau, đối phó với ông ấy rất dễ, ngươi chỉ cần nhanh nhẹn chút xíu là được”.

Ở cổng sau, Đông Chước ra tay đánh ngất lão Trương đang gà gật. Hai người an toàn ra khỏi phủ Trấn Bắc vương.

Hai người nhìn nhau cười, cảm khái muôn phần.

Họ vung roi thúc ngựa, rời khỏi chốn nguy hiểm này càng nhanh càng tốt.

Không lâu sau họ ra khỏi thành, chạy tiếp một mạch nữa, trước mắt đã là vùng thôn dã. Dưới vòm trời màu xám, đám cỏ vàng đang run rẩy, những thân cây khô kiêu ngạo ưỡn mình.

Nghĩ đến nguy hiểm đã lùi xa, tiếng vó ngựa dần chậm lại.

Hai người đều kiệt sức, bèn xuống ngựa tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi.

Đông Chước cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Vấn đề này đáng phải để sau mới hỏi, nhưng… Sính Đình, sao ngươi lại vào vương phủ của Sở Bắc Tiệp?”.

Nụ cười của Sính Đình bỗng ngưng lại trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng trở về như bình thường, nàng hạ giọng: “Lại đây, ta nói cho nghe”.

Đông Chước ghé tai qua, nghe Sính Đình thì thầm, sắc mặt dần thay đổi, đến sau cùng thì ngẩng lên, kinh ngạc nhìn Sính Đình.

Sính Đình bình thản: “Sao thế?”.

“Hóa ra là vậy…”

“Được rồi, nói việc chính trước”, Sính Đình nói, “Vương phủ mất phạm nhân, chắc chắn Sở Bắc Tiệp sẽ đại phái truy binh. Hai chúng ta cần một người dụ truy binh, một người đi gặp Vương gia”.

“Sính Đình, theo ta việc này nên suy tính kỹ càng”.

Sắc mặt Sính Đình trở nên lạnh lùng, nói kiên quyết: “Việc đã đến nước này, có gì để suy tính?”. Không để Đông Chước nói tiếp, nàng đã đứng lên, ngẩng đầu bảo, “Ta vừa ra khỏi vương phủ Trấn Bắc, có nhiều chuyện muốn bẩm báo với thiếu gia. Đông Chước đành phải làm mồi nhử truy binh vậy. Ta đi về phía đông để gặp thiếu gia, ngươi đi về phía tây. Đi đi”.

Vẫn đang do dự, Đông Chước đã bị Sính Đình đẩy lên ngựa. Nàng quất ngựa một roi, rồi đứng nhìn ngựa phóng như bay về phía trước.

“Thiếu gia, Sính Đình sắp gặp được thiếu gia rồi.” Lẩm bẩm mấy lần, thấy bóng dáng Đông Chước đã mất hút phía bình nguyên bao la, nàng mới lên ngựa, tiến về địa điểm đã hẹn trước.

Sính Đình không đoán sai, ngày hôm đó quả nhiên tuyết rơi rất to. Sáng sớm, mặt trời từ từ xuất hiện rồi lại vội vàng lẩn ngay sau tầng mây. Không đầy một canh giờ sa